Ba năm trôi qua cuối cùng, chúng ta cũng có thể bỏ qua tất cả mà chấp nhận nhau rồi.
..........
Sau khi tỏ tình xong Lưu Cao Dương dường như không biết điểm dừng, liên tục áp sát cô, môi kề môi không rời. Khinh Nhi khó chịu đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, giọng điệu trách móc: "Ai lại mới quen nhau đã hôn say đắm như thế? Không có trình tự gì cả."
Tâm trạng của anh đang rất tốt, giọng nói mang theo chút ý cười: "Anh xin lỗi, vì không kiềm chế được."
Vành tai cô bỗng chốc đỏ ửng, người trước mặt hầu như đã không còn miếng liêm sĩ nào, đây chính là con người của anh khi yêu vào à?
Khinh Nhi đứng dậy, giọng nói mang theo chút âm mũi, ánh mắt liếc nhìn bức tranh trên tường, nhẹ giọng nói: "Anh bảo quản nó cũng tốt thật đấy."
"Đương nhiên." Lưu Cao Dương đứng dậy theo cô, bàn tay khẽ vuốt ve đuôi tóc nhỏ đang xõa hai bên vai của cô: "Món quà đầu tiên của em tặng anh mà."
Không khí bao trùm xung quanh cả hai vừa ám muội, lại vừa mang vẻ ngại ngùng, tĩnh lặng của những cặp đôi mới yêu đương. Nhưng có lẽ chỉ có mỗi Khinh Nhi là cảm thấy điều đó, còn người đàn ông trước mặt cô lại như không hề có gì mà thể hiện rất rõ cảm xúc của mình rất tự nhiên.
"Khinh Nhi." Bỗng chốc Lưu Cao Dương lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang vọng bên tai cô.
Khinh Nhi bất giác ngẩn ngơ đáp lại: "Dạ?"
Anh vui vẻ mỉm cười, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-sinh-chi-anh-va-em/2049988/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.