“Ngươi rốt cuộc có thân phận gì?” Vẻ mặt của Mộc Hi có vẻ quỷ dị. “Ta… ta không biết.” Khuynh Anh nhất thời có chút luống cuống: “Ta chỉ là một người phàm, bị xem như cống phẩm đưa lên thần điện, ta cũng đang suy nghĩ biện pháp trở lại, về phần linh thức ta rất loạn, năng lực không kém… Có người nói, đây chẳng qua là ta gặp vận cứt chó =_=…” Lúc này, ác thú thu nhỏ lại thành một con mèo con lấm tấm màu hổ phách, chui vào trong cánh tay Khuynh Anh cuộn mình lại, nhu thuận làm cho người ta một chút cũng không nghĩ ra vừa nãy nó là đại quái vật khủng khiếp như vậy. Mà nó tựa hồ cảm thấy nơi mềm nhất thoải mái nhất là trước ngực Khuynh Anh, run đuôi chíp bông lên, liền muốn chui vào bên trong. Khuynh Anh nhất thời mặt đỏ lên, đẩy nó ra: “Ngươi… ngươi muốn làm gì!” Mèo con khó chịu, móng vuốt chợt tóe ra, xoẹt một chút, cào vạt áo trước ngực nàng. Mấy giây sau, tiếng thét chói tai của Khuynh Anh vang vọng trên không trung, sau đó một quyền đánh qua. Mộc Hi nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu, thẳng đến lành lạnh trong mắt dần dần thối lui, sau đó đột nhiên cười lên, “Khuynh Anh, đi, ta mang ngươi đi săn.” ******************************** Trên Thần điện. Ngày Khuynh Anh biến mất, thần giới cũng nháo nhào, có người của Tu La tộc đánh lén, chiến sĩ ở biên giới bị thua, tử thương vô số, chiếc đèn đêm vĩnh cửu quý giá cũng bị trộm đi, trong nhất thời, thần đế phương đông giận dữ, phong tỏa mọi lối ra vào, nghiêm lệnh tra rõ. Nhưng đối phương tới cũng nhanh, đi lại càng nhanh hơn, hiển nhiên sớm đã lên kế hoạch rõ ràng, cho dù có lục soát cả ngày, cũng không tìm được một chút manh mối. Từ Tu La đến thần tộc chỉ có hai phương pháp, một là đi qua Vực sâu U Minh, khả năng bình an hầu như không có. Hai là có người lén mở cổng thành phương đông, Tu La tộc biến hóa ra bộ dáng thần tộc lặng yên tiến vào —— chỉ là, kẻ có thể mở cổng thành phương đông, ngoại trừ thần đế thần hậu thiên giới, là ba vị hoàng tử công chúa thần tộc: Trường Minh, Toàn Cơ, Lam Tranh. Bác bỏ khả năng đầu tiên, tất cả trưởng lão nghị luận, đều cho rằng: trong thần giới có nội gián. Thế là, người bị hoài nghi, chính là người thân cận với ba vị điện hạ, lại đột nhiên mất tích —— Khuynh Anh. Chuyện này một khi nổ tung, cũng không dừng được nữa. Lời đồn về Lam Tranh cùng Khuynh Anh bắt đầu truyền đi, nói Khuynh Anh căn bản cũng không phải là nữ nhân phàm giới, nàng là Tu La phái tới nằm vùng, cố ý biến tóc thành màu đen, để hấp dẫn Điện hạ Trường Minh chú ý. Đáng tiếc, Điện hạ Trường Minh căn bản nhìn nàng thấy chướng mắt, nàng thấy tình thế không ổn, mới đào tẩu. Thậm chí, còn có người hiểu chuyện liên tưởng tới thân thế bị giấu giếm của Lam Tranh. Vị kia đoán Thiên Thần nương nương là mẫu hậu Lam Tranh, mà nguyên nhân bà bị xử tử, là tư thông cùng người của tộc Tu La, mới bị hành hình, hồn phi phách tán. Thế là, Lam Tranh cũng không phải là hoàng tử thần tộc, mà là con hoang của tộc Tu La. Mặc dù hết thảy vẫn có người đứng ra biện giải cho vị hoàng tử điện hạ tóc vàng này, nhưng vẫn có một ngày Cung Thiên Xu bị đóng cửa, cách một km xung quanh đều bị các chiến sĩ áo giáp bạc bao vây. Bởi vì, chiến sĩ trú đóng ở cổng thông hành tới báo, có thu được một ngọc bài thông hành thuộc về Điện hạ Lam Tranh, mệnh lệnh mở cửa ra một khắc đồng hồ. Cái ngọc bài kia, là Lam Tranh tặng cho Khuynh Anh. Mà ở một khắc kia, xảy ra tai nạn. … … “Muốn tranh cùng ta, cũng không nhìn một chút ta là ai.” Lê Thiên Thường mang tâm tình thật tốt ở trong xe ngựa, vuốt ve móng tay. Đối với kết quả như thế, mặc dù nàng sớm đã nghĩ tới, nhưng vẫn thấy thật thuận lợi, làm cho tâm tình nàng vô cùng sung sướng. Nàng vốn không có tính toán lôi tiểu hoàng tử đẹp trai này dính dáng vào, nhưng ngoài ý muốn phát hiện được ngọc bài của hắn ở trên người Khuynh Anh. Mà hứng thú của Lam Tranh đối với Khuynh Anh đã vượt ra khỏi phạm vi bình thường, Khuynh Anh biến mất, tiểu hoàng tử kia làm ầm ĩ lên sẽ rất phiền phức, nói không chừng còn có thể khiến cho nàng khó coi. Vì thế, nàng quyết định hạ thủ trước khi hắn phản kháng, khiến cho hắn đến bản thân còn khó bảo toàn, thì làm sao còn có khả năng quản chuyện của ả Khuynh Anh đâu? Tuổi còn trẻ kiêu ngạo là chuyện tốt. Dù sao tương lai mình sẽ là chị dâu của hắn, chờ xử lý xong chuyện nữ nhân kia, nàng sẽ nói giúp hắn vài lời hay, dù sao cũng là một hoàng tử, sẽ không bị xử phạt quá nặng. Chuyện này, cũng xem như là một bài học nho nhỏ cảnh cáo hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]