Ban đêm ở Thần giới vẫn luôn rất đẹp. Mà đêm nay dường như thật đặc biệt, phố lớn ngõ nhỏ đông nghẹt mĩ nhân trang điểm tỉ mỉ đứng thành đàn, khắp nơi đều ánh sáng lấp lánh loá mắt. Đặc biệt càng tới gần trung tâm thành Dao Quang, lại càng xa hoa. Bọn họ ngồi trong xe ngựa Thiên Long đến, lúc đó đã phi thường náo nhiệt, Thần Tộc bình thường tuy cũng không được phép tiến vào điện, những cũng có không ít nữ tử cuồng dại chờ đợi ở ngoài để được ngắm dung mạo của các vị hoàng tử. Cho nên khi xe ngựa của Lam Tranh đáp mây chậm rãi mà đến, chung quanh lập tức bị bao phủ bởi tiếng thét chói tai. “Điện hạ, ta có thể không đi xuống cùng ngài không?” Khuynh Anh nhìn nhìn đám người phía dưới, nuốt nước miếng một cái. Lam Tranh liếc nàng một cái, như cười như không: “Nàng cảm thấy thế nào?” “Ta cảm thấy chủ ý này thật không tệ.” Nàng trả lời vô cùng thành thật. Lúc hoàng tử điện hạ tuấn mỹ vô cùng thân thiết ôm một thiếu nữ tóc đen cứng ngắc xuống xe ngựa, Khuynh Anh nháy mắt bị một đống tầm mắt ác độc chọc thủng, chọc thủng, lại chọc thủng. Mới vào thần điện, Lam Tranh liền bị người mời đi làm lễ, hoàng tử điện hạ cần phải đi cùng Thần vương cùng thần hậu bước ra. Mà Khuynh Anh bị ném cho Già Diệp, nhưng trước đây Già Diệp không vừa mắt với nàng, căn bản không nguyện ý nói nửa câu với nàng, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn nàng cũng tràn ngập địch ý. Khuynh Anh thật bất đắc dĩ, may mắn tình cảnh lạnh lẽo như vậy rất nhanh bị một người phá vỡ. “Khuynh Anh?!” Người chạy tới là Phù Liên, nàng giữ chặt tay Khuynh Anh, đánh giá: “Vừa rồi lúc điện hạ Lam Tranh tiến vào, ta liền nhìn đến nàng, nàng thay đổi thật nhiều, nếu không nhờ màu tóc của nàng, thiếu chút nữa ra không nhận ra!!” Phù Liên mặc là đồng phục của nữ thần quan, váy dài màu tím, mái tóc dài bới lên, cài đá quý màu vàng, đứng ở trong một đám quý tộc, nàng vẫn vô cùng loá mắt. Nàng hiển nhiên cho rằng Già Diệp không tồn tại, trực tiếp kéo Khuynh Anh đến góc, nháy nháy mắt vài cái: “Một tháng không gặp nàng đã đẹp lên rất nhiều!” Khuynh Anh sờ sờ cái mũi, ngây ngô cười: “Không thể nào.” Phù Liên nhìn nàng vài giây, có vẻ như thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Bất quá vẫn còn tốt chán, nàng vẫn ngu ngốc đần độn như vậy.” “Bất quá, mấy ngày này nàng đi nơi nào, ta tìm không thấy nàng. Ta còn nghĩ rằng nàng đã bị điện hạ…” Dừng một chút, giống như là bận tâm cảm thụ của đối phương, thay đổi phương pháp hỏi: “Nàng cảm thấy giường của điện hạ mềm không?” Khuynh Anh nổi gân đen đầy đầu. Đã lâu không có tiếp xúc với cái miệng rắn độc này, lực sát thương vẫn mạnh như lúc trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]