Nàng vừa mới làm cái gì? Nàng vừa mới làm cái gì?!!! Khuynh Anh sững sờ nhìn ngón tay mình, lại sững sờ nhìn hoàng tử điện hạ bị mình đánh bại. Trong lòng nàng giống như bị sét đánh, tim đập điên cuồng, đáng tiếc cửa sổ phòng này khép chặt, nàng không xem thấy thời tiết bên ngoài, cũng không biết bây giờ tâm tình Lam Tranh thế nào. Cho dù vừa mới nãy bản thân mình rất tức giận, cũng rất muốn đấm hắn một cái, nhưng mà chỉ giới hạn ở trong tưởng tượng mà thôi. Nàng cũng có nghĩ qua ngộ nhỡ không được liền cắn lưỡi – – là cắn lưỡi của hắn. Nhưng không có nghĩ tới nàng thật có thể đánh bại nam nhân này! “Ngài… ngài vẫn khỏe chứ?” Khuynh Anh nghĩ mà sợ, bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình. Lại vào lúc này. - – rầm!! Lại là một tiếng vang!!! “Điện hạ làm sao vậy?!!” Đi vào là Già Diệp! Ngoài cửa, bầu trời thay đổi qua vô số kiểu thời tiết, cuối cùng là tối đen!! Điều này thật sự là quá mức quỷ dị, hắn rốt cục kiềm nén không được phá cửa vào! – – Có thể coi là có một vạn loại chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không có nghĩ qua tình cảnh trước mặt là như vậy: nữ nhân áo rách quần manh núp ở trong đống chăn mền lộn xộn, mà chủ tử của hắn lại hôn mê dính ở trên tường!! Khuynh Anh xấu hổ núp ở sau cái màn giường, thầm nghĩ muốn chui xuống đất: “Thực xin lỗi, đều là lỗi của ta.” Già Diệp giật mình, sau đó trong mắt nhìn Khuynh Anh đột nhiên thì mang theo lửa giận, hắn nuốt vào lời muốn thốt ra, kích động vọt tới bên người Lam Tranh, vẻ mặt tự trách: “Điện hạ, điện hạ, ngài tỉnh lại đi, đều tại ta, đều tại ta không có ngăn cản ngài.” Hắn nhanh lấy ra một cái bình sứ từ bên hông, sau đó đổ ra một viên thuốc màu trắng nhét vào trong miệng Lam Tranh, dùng chân đẩy vào cho hắn ăn. Nửa ngày, lông mi Lam Tranh rốt cục run rẩy, sau đó chậm rãi mở. “Điện hạ, ngài đỡ chút nào không?” Giọng nói Già Diệp mang theo một chút run run. Lam Tranh nhẹ nhàng ho hai tiếng, có vẻ như hơi thở vẫn bất ổn, chưa nói ra lời. Hắn nâng mắt nhìn tới chỗ Khuynh Anh. Khuynh Anh đã co lại thành một cục, nàng không biết sự tình sẽ nghiêm trọng như thế, nơm nớp lo sợ nhìn hắn. Vừa Già Diệp rốt cục không nén nổi lửa giận, hắn quay đầu trừng mắt nữ nhân luôn gây tai họa này, quát: “Ngươi thực không biết điều!! Điện hạ vì nhặt về cái mạng của ngươi, nguyên thần đã tổn hao rất nhiều, ngươi lại vẫn dám thương tổn ngài như vậy!! Ngươi có cái thân phận gì, đến chạm vào tóc điện hạ ngươi cũng không có tư cách!!! Lúc trước chúc phúc cho ngươi, ngươi có biết – -” “Già Diệp.” Lam Tranh chậm rãi đứng lên, giọng nói rất nhẹ, khóe môi có vết máu đỏ sẫm nhỏ ra. Hắn nhẹ nhàng vươn lưỡi ra liếm đi, mang theo một cỗ ma lực không thể phản kháng. “Điện hạ! Ta không đi!! Ta phải lập tức đưa binh lính tới lôi nữ nhân này ra ngoài chém!!!” “Đi ra ngoài.” Lam Tranh nhìn hắn chậm rãi nói. Già Diệp mang vẻ mặt thống khổ đi ra đóng cửa lại. Trước đó hắn luôn nghĩ rằng điện hạ như bình thường chỉ tùy ý chơi đùa một chút, nhưng thật không ngờ ngài sẽ bị thương!! Nếu là như vậy, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dung túng nữ nhân này giương oai nữa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]