Chương trước
Chương sau
Thần giới, sáng sớm.
Khuynh Anh bị ác mộng hành hạ cả đêm, lúc vừa gian nan mở mắt hi vọng mọi thứ thật sự là ác mộng, liền nghe được một tiếng khóc thút thít.
Tiếng khóc đứt quãng, thút tha thút thít, nghe mà nổi da gà.
Rõ ràng là ờ ngoài cửa phòng mình!!
Khuynh Anh từ trên giường nhảy xuống, đi tới cửa, kéo ra một khe nhỏ, nhìn ra, chính là tiên tỳ lừa gạt mình đêm qua.
Nàng quỳ gối giữa cửa, khuôn mặt đẫm nước mắt, ủy khuất bi thương.
Khuynh Anh ngẩn ra, theo phản xạ muốn đóng cửa lại, nhưng cửa mới đóng một nửa, lại bị một cái quạt chen vào chặn lại.
Rồi sau đó, cửa bị đẩy ra, một gương mặt mĩ nhân chỉa vào: “Khuynh Anh, nàng rốt cục đã thức chưa?”
“Phù Liên?!”
“Buổi sáng tốt lành.” Phù Liên thu quạt lại, nhìn đến mái tóc dài phiêu dật của Khuynh Anh, đáy mắt lập tức lóe lên một chút kinh diễm, lập tức như là cái gì cũng hiểu rõ, khóe môi lại mỉm cười, nắm hai tay của nàng, nói: “Hôm nay thật sự là rất xinh đẹp, Khuynh Anh.”
Da mặt Khuynh Anh mỏng, cho nên hơi ngại.
Nhưng tiên tỳ đang quỳ sững sờ nhìn thấy Khuynh Anh rực rỡ hẳn lên, thì kinh ngạc đến quên bản thân mình đang khóc thút thít, khóe môi run run, khóe mắt cũng run run, cuối cùng cả người đều không thể kiềm chế bắt đầu phát run lên.
Ai cũng hiểu, Nguyệt Thần chúc phúc chỉ có thể củng cố bản thể, thậm chí không thể thay đổi bất kỳ cái gì về hình dạng hay linh lực, ngay cả tinh lọc cũng chỉ có một ít tác dụng. Mà trong trời đất này, Thần chúc phúc có thể làm cho người ta thay hình đổi dạng trong một đêm, chỉ có một người có thể làm được – – – – Tam hoàng tử điện hạ của Đông Phương thần đô, Lam Tranh.
Mà chúc phúc đầy đủ trân quý như vậy, mỗi một nghìn năm chỉ có một cơ hội, cùng lúc đó, người thi triển tiêu hao linh lực cực lớn.
Điện hạ Lam Tranh vừa mới từ hồ Thiên Xu cầu phúc trở về, vốn là lúc yếu ớt nhất, thi triển pháp thuật trọng đại như vậy, đồng nghĩa với việc muốn một nửa mạng của ngài!!
“Đêm qua nàng chịu ủy khuất rồi.” Phù Liên không định giải thích cho Khuynh Anh nghe, nàng lựa chọn bỏ qua cái đề tài này: “Điện hạ Trường Minh đã hạ lệnh điều tiên tỳ dám trái lệnh này đi trừ tiên tịch, đánh xuống cùng trời cuối đất thành quỷ, ta chỉ dẫn nàng ấy tới nói lời xin lỗi nàng.”
“Không, không! Không cần đuổi ta đi… Khuynh Anh đại nhân, xin tha thứ ta!! Hôm qua, đêm qua là ta không đúng… Ta… ta chỉ là muốn mang váy lưu ly trắng ấy chị em nhìn một cái… Chờ nàng tắm xong, sẽ mang trả lại… Ta… ta không có ý khác!!” Tiên tỳ đã hoàn toàn mềm nhũn, phủ phục đến bên chân Khuynh Anh, bộ dáng vốn là vú lấp miệng em nhưng bây giờ đã hèn mọn đi.
Khuynh Anh không biết phải làm sao, thò tay muốn nâng dậy nàng. Ngày hôm qua thực ra cũng không phải là chuyện to tát gì, nhưng tiên biến thành quỷ, tâm tình nhất định giống như bản thân mình đột nhiên biến thành cống phẩm.
Nhưng Phù Liên thấy rõ ý nghĩ của nàng, cầm tay nàng lại, lắc đầu, nói: “Ý chỉ của điện hạ Trường Minh không thể cãi, huống chi, tiên tử ăn trộm là tội lớn, điện Trường Sinh lại đứng đầu bốn tòa thần đô, truyền ra ngoài, chẳng phải là bị các thần đô khác nhạo báng sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.