Chương trước
Chương sau
“Thế nhưng, có thể làm cho điện hạ Lam Tranh tự mình quét sạch hơi thở nhân giới cho nàng, hơn phân nửa nữ tử thành Dao Quang sẽ ghen tị nàng muốn chết.” Ánh mắt Phù Liên dừng ở trên môi Khuynh Anh: “Nói không chừng, còn có người xông tới cướp đi nụ hôn ấy từ môi nàng, cho dù không trực tiếp hôn mình, nhưng gián tiếp thì cũng mãn nguyện rồi.”
Nói tới đây, ven đường thực có mấy nữ nhân núp ở sau cửa sổ lặng lẽ nhìn, Khuynh Anh theo phản xạ bịt kín miệng mình.
Phù Liên ôm bụng cười lên ha hả: ”Nàng thật thú vị, Khuynh Anh.”
“…”
“Ha ha… Ở phía đông, là phủ của Nhị hoàng nữ công chúa Toàn Cơ, mà xa nhất là của đại hoàng tử Trường Minh.” Phù Liên vừa lau nước mắt, vừa tiếp tục nói: “Đại điện hạ thích yên tĩnh, cũng không thường ra ngoài, cho nên rất ít khi nhìn thấy ngài, mà điện hạ Lam Tranh tuy rằng hiếu động, nhưng cũng không thích đi ra ngoài, nếu muốn thấy ngài, cũng thật là khó, về phần công chúa Toàn Cơ, ngài sắp xuất giá rồi, không thể ra ngoài.”
Chưa gì đã gặp hai người có địa vị cao quý mà thường dân ít khi được gặp, cũng không biết đây tột cùng là may mắn hay bất hạnh.
Khuynh Anh vô lực kéo kéo váy mặc trên người.
Quần Jeans cùng áo sơmi lúc trước bởi vì rất làm cho người ta chú ý mà phải thay, để có thể đi lại ở chỗ hoàn toàn xa lạ này.
Không biết lúc nào, đã đến chổ ở mới.
Đây là một cái nhà bình thường, Phù Liên dẫn nàng đi đến phòng của nàng.
“Khuynh Anh, nàng ở cách vách ta, nhưng mà, nàng cũng có thể qua phòng ta cùng ta ngủ nha.” Phù Liên đi ở phía trước, mấy tỳ nữ nghênh diện đi ngang đều sẽ hơi hơi cúi đầu, nâng váy hành lễ với nàng.
Mà làm lễ xong, nhìn đến Khuynh Anh ở phía sau, đều sẽ lộ ra biểu cảm hơi quái dị.
“Không cần để ý.”
Khuynh Anh bị nhìn chằm chằm, cả người không thoải mái, Phù Liên quay đầu lại, chờ nàng: “Màu tóc nàng thật đẹp, bọn họ là đang ghen tỵ.”
“… Ghen tị?”
“Ở Thần giới, màu tóc càng thuần khiết, tượng trưng cho địa vị càng cao, tóc Trường Minh điện hạ so với đêm tối còn đen hơn, mà tóc Lam Tranh điện hạ là màu vàng chói mắt, hai hoàng tử điện hạ đều có mị lực vô địch!”
“Vậy công chúa Toàn Cơ thì sao?” Khuynh Anh đột nhiên hỏi.
Phù Liên dừng một chút, giống như không ngờ rằng Khuynh Anh hiếu học như vậy, cười, thần bí nói: “Nàng muốn biết?”
“…” Kỳ thực, không biết cũng không có vấn đề gì.
“Nàng sẽ biết.” Phù Liên cười xấu xa, “Chỉ cần nàng nguyện ý ở lại giúp ta.”
Khuynh Anh quay đầu, yên lặng đi về phía trước.
“Ha ha… Thế nhưng, Khuynh Anh, ta muốn nói cho nàng biết một việc khác tương đối quan trọng, trong một ngàn năm nay, ở Thần giới, chỉ có ba người có được màu tóc đen xinh đẹp như vậy.”
Phù Liên cười, khoác lên tay Khuynh Anh: “Một là Trường Minh điện hạ, một là mẹ của ngài Mục Hòa thiên thần nương nương, mà một người còn lại, là người ngài từng yêu.”
Khuynh Anh hơi hơi ngẩn người.
Trường Minh.
Chính là người đàn ông so với sông băng còn lạnh lùng hơn sao.
Thì ra hắn chỉ có gương mặt tê liệt, ở phương diện khác, vẫn là bình thường.
“Nhưng người yêu của ngài đã chết, hơn nữa, sau khi nàng chết, không ai biết hồn phách nàng đi nơi nào, ngay cả điện hạ Trường Minh tìm sáu trăm năm, cũng không có bất kì tin tức gì…” Phù Liên khom người xuống đến gần Khuynh Anh một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Mà nàng xuất hiện tại Thần Vực, là người thứ tư có màu tóc đen động lòng người như vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.