Trước hiên nhà xưởng ba gian, gió nồm oi bức lùa vào phòng chính giữa làm bá chủ. Nền nhà cố gắng hút khí ẩm xuống, ngoài hiên vẫn đốt lửa trại đỏ rực một khu. Mười giờ kém mười lăm phút, hơn phân nửa số người đã di chuyển vào gian phòng bên phải gian chính giữa để ngủ. Số người còn lại vẫn đang đánh đàn, ca hát quanh đốm lửa sáng trưng. Ngô Khánh Vân buồn chán, tay trái cầm que củi nhỏ cứ chọc đám than lửa. Thấy Dương Lục Anh đi tới, anh bắt chuyện hỏi ngay.
"Cậu chưa ngủ à?"
Dương Lục Anh cười thân thiện, anh ngồi xuống bên cạnh Ngô Khánh Vân.
"Em chưa, giờ mới có mười giờ kém. Mọi người còn chơi tới mười rưỡi cơ."
Ngô Khánh Vân mệt mỏi ngáp ngủ, anh quay đầu, đưa con mắt liu thiu nhìn Dương Lục Anh.
"Mọi người ngủ ở đâu vậy?"
Dương Lục Anh vung tay chỉ trỏ, anh vừa nói vừa phụ họa.
"Gian bên tay phải này rộng nên mọi người đều qua đêm ở đó. Gian bên trái này nhỏ, bình thường sẽ là của anh Trần Tuấn và anh Quân Kha ở. Nay các anh tới, cũng là khách của làng nên căn phòng này họ nhường cho các anh. Còn gian giữa to rộng này là của một mình lão Bân đó."
Ghé đầu sát vai Ngô Khánh Vấn, Dương Lục Anh nhỏ giọng kẻ cả.
"Lão ta không cho ai nằm ở đó đâu. Ai tới đó nằm là ổng đuổi đó. Gian xưởng này vốn là của ông ta mà."
Ngô Khánh Vân gật đầu cười nhạt. Ném que củi vào đốm lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-pha-thoi-khong/2985630/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.