Gió thổi tuyết trên cây, mai đỏ vừa nở, tường cung lại bị tuyết nhấn chìm.
Hôm nay bởi vì Binh bộ ẩu đả với cấm quân nên đã liên lụy đến rất nhiều chuyện cần phải giải quyết. Ngụy Dịch ở lại nghị sự với quan viên trong triều, khi trở về điện Diễn Khánh thì cũng đã qua hai canh giờ.
Cách một sân đầy mai đỏ, ánh nến leo lét, cung nhân thu lại lọng che, cởi hoàng bào. Hắn đang định đi vào thì dừng chân nhìn qua, hỏi: "Y ngủ chưa?"
Một cung nhân bên cạnh cười đáp: "Hồi hoàng thượng, hiện giờ y chính là một phế nhân, ngủ hay thức đều giống nhau ạ."
Không biết Ngụy Dịch nghĩ tới cái gì, không khỏi cười giễu, đưa tay lấy đi đèn lồng trong tay cung nữ, cũng không cho ai đi theo.
Đẩy cửa bước vào, Lâm Kinh Phác đã ngủ từ sớm, trong điện rộng lớn chỉ chừa lại một cái đèn.
Ngụy Dịch không kiên nhẫn, liếc nhìn Lâm Kinh Phác, sau đó đưa ngọn đèn nóng lại sát gần mặt y, chiếu cho y dậy.
Lâm Kinh Phác bị khói xông đến sặc, mở to mắt, y nhích lên trên kéo chăn, bình tĩnh che nửa gương mặt mình lại.
"Vậy mà ngươi cũng không khách sáo, ở được mấy ngày thì đã xem đây là tẩm điện của mình rồi à." Ngụy Dịch xốc chăn của y lên, ném xuống đất.
Lâm Kinh Phác không ngủ được, đành chầm chậm chống nửa cơ thể đơn bạc của mình ngồi dậy, mái tóc đen rơi trên đầu gối, giọng nói mang theo cơn buồn ngủ: "Đêm hôm khuya khoắt, vị hoàng thượng này sao lại tức giận như vậy?"
Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-ngoc/582387/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.