"Đá từ núi khác, có thể công ngọc. Trẫm chẳng quản y là dư nghiệt của triều đại nào."
Cung nhân trong điện Diễn Khánh ra ra vào vào, bận rộn túc trực.
"Đã đổi tới chậu thứ tám rồi, sao màu vẫn đậm vậy chứ?" Cung nữ cầm lấy thau đồng chứa đầy máu loãng, không dám chậm trễ.
Cung nữ bên cạnh lớn hơn nàng vài tuổi, vừa từ trong phòng ra: "Không cầm máu được, các ngự y còn đang nghĩ cách."
"Cô cô, rốt cuộc người bên trong là ai vậy? Trước đây sao chưa từng thấy, vậy mà có thể khiến hoàng thượng đưa y đến đây để dưỡng thương, nhìn tuấn mỹ như vậy, có phải là ——"
"Suỵt," Nàng nhìn xung quanh, đè thấp giọng, dường như biết được gì đó: "nghe nói là hôm nay y có công hộ giá, được Thường thống lĩnh hộ tống từ nhà lao trở về, mấy cái khác đừng hỏi nhiều."
Lâm Kinh Phác đau đớn vô cùng, trên người vừa lạnh vừa nóng, vết thương dưới nách cùng với lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung, một hơi nghẹn lại trên cổ họng còn chưa nuốt trôi xuống bụng.
Một mảnh hỗn độn, dường như y đã đến được nơi phụ hoàng từng ở, đồ vật trong điện đều bị thay đổi vị trí, tường đỏ cũng được xây mới, cây lan đá mà mẫu hậu tự tay trồng cho phụ hoàng cũng đã biến thành chậu mẫu đơn vàng chẳng hiếm lạ.
Nhưng y nhận ra nơi này đúng là nơi y và hoàng huynh sáng chiều vẫn đến vấn an phụ hoàng.
Phụ hoàng hỏi hoàng huynh học tập như thế nào, mỗi khi hoàng huynh đối đáp trôi chảy thì gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-ngoc/582383/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.