Chương trước
Chương sau
"Hắn cần một bước ngoặt để tuyên chiến với mẫu thân mình."

...

Phòng trong Thừa Ân tự vốn rất nhỏ, chỉ là phòng cấp cho hòa thượng ngồi thiền tụng kinh mà thôi, mấy ngày nay mới lâm thời trở thành phòng cho quan chức ở lại.

Giường không rộng lắm, hai người ngủ phải chen chúc lẫn nhau.

Sau nửa đêm, Tào Vấn Thanh mới tới.

Lâm Kinh Phác tùy tiện giấu đi vết đỏ chưa tiêu hết sau tai, thả mành che xuống, mặc quần áo rồi đứng dậy pha trà cho Tào Vấn Thanh.

Tào Vấn Thanh biết trong phòng còn có người khác, tận lực không nhìn về hướng bên kia, hai tay tiếp lấp chén nước trà, chỉ nói chính sự: "Nhị gia, lão thần tỉ mỉ sàng lọc những người ra vào Tứ Phương quán gần đây, mặc dù nhiều người thì lắm rắc rối, thế nhưng may mắn vẫn tra được manh mối dẫn đến Bùi Phàm người Duẫn Châu, không biết Nhị gia đã nghe nói qua về người này chưa?"

"Bùi Phàm?" Giữa chân mày Lâm Kinh Phác khẽ nhúc nhích: "Đã từng nghe qua danh tự này, những cũng không biết rõ là ai cho lắm."

"Bùi Phàm này trà trộn làm văn sĩ trong văn đàn Nghiệp Kinh hơn mười năm, vài năm trước gia cảnh ở Duẫn Châu còn khá dồi dào, sau khi Đại Ân di chuyển về phía Nam, y đã viết không ít tập văn thơ, đại ý đều là hồi tưởng về Ân Thái tử, khôi phục tiền triều hay tương tự như thế."

Tào Vấn Thanh nhấp một ngụm trà, lại tiếp tục nói: "Thư ủy thác cũng được chế thành bản sách, phí vận chuyển vốn vô cùng đắt đỏ, quan phủ và phú thương cũng không tra đến sách. Bùi Phàm này tài hoa tầm thường, tập thơ cũng khó có thể có nguồn tiêu thụ tại Nghiệp Kinh, cho nên những năm gần đây khốn cùng chán nản, nghe đâu trước đây không lâu vợ cả ốm chết, vẫn là dựa vào cố hương giúp đỡ mới an táng được, bây giờ cũng chỉ có thể buôn bán tranh chữ dọc đường hoặc viết thơ từ ca phú cho nhóm ca sĩ nữ sĩ trên thuyền hát hí mà thôi."

Hai người đều trầm mặc trong chốc lát.

Người như Bùi Phàm vốn chẳng để ý đến gia nghiệp, vứt bỏ cả vợ con, đơn giản chỉ vì chấp niệm phục quốc.

Lâm Kinh Phác và Tào Vấn Thanh vốn cũng nên là người như vậy, nhưng bọn họ từ bỏ phục quốc, bị đáy lòng Bùi Phàm coi thành căm hận, cừu hận.

Mặt mày y chẳng hề biến sắc, đề bình châm thêm chút nước trà cho Tào Vấn Thanh, nhàn nhạt hỏi: "Bùi Phàm vào Tứ Phương quán như thế nào?"

"Khoa thi lần này có vài thí sinh là người quen cũ nhiều năm của Bùi Phàm, Tứ Phương quán là nơi bàn luận học thức, chẳng phân quan chức cao thấp, chỉ cần là người quen đánh tiếng đều có thể mang người vào. Trong Tứ Phương quán, Bùi Phàm làm việc khiêm tốn, vốn chưa bao giờ biện học tranh luận cùng những người khác, bởi vậy cũng luôn là một người vô cùng mờ nhạt. Sau khi thần đề ra nghi vấn, y thẳng thắn bộc trực thừa nhận việc mình hạ độc vào trong lư hương, náo loạn khoa thi, nhưng lại một mực chắc chắn tất cả đều do một mình y làm, cũng không bị ai sai khiến, thế nhưng trong độc dược kia có mấy vị dược liệu đắt giá, rõ ràng một mình Bùi Phàm không thể chi trả được giá tiền ấy."

Nước trà dần tràn ra một chút.

Lâm Kinhh Phác thả ấm trà xuống, khép ống tay áo lại, thanh âm lạnh băng: "Bây giờ người ở đâu?"

Tào Vấn Thanh: "Đã giam giữ trong xe ngựa dưới chân núi, Tào Song và Tào Quý đều đang phái người theo dõi y."

Lâm Kinh Phác đứng dậy thong thả đi vài bước, nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, chẳng thấy rõ mặt mày: "Tướng quân cảm thấy nên xử trí Bùi Phàm thế nào cho thỏa đáng?"

Dưới ánh trăng, râu ria tua tủa của Tào Vấn Thanh như phủ một tầng sương mông lung: "Quốc có quốc pháp, quân có kỷ luật quân đội. Lão thần cho là, chỉ có y theo luật pháp làm việc mới không mất phần công bằng hợp lý."

Đêm vẫn còn dài, Tào Vấn Thanh không ở lâu, uống hết trà bèn xoay người xuống núi.

Lâm Kinh Phác bước vài bước về giường, Ngụy Dịch đã xốc mành giường lên, ôm lấy y kéo vào bên trong.

Phía sau lưng Lâm Kinh Phác cũng không dán sát vào tường, một bàn tay áp lên eo y, nóng đến mức mồ hôi chảy ra đầm đìa.

Thường ngày y vốn cao ngạo tự phụ, chỉ có khi ngủ tư thế mới không ổn, rất thích dán thân mình vào sâu bên trong góc tường.

Nhưng chỉ cần có Ngụy Dịch ở đây, hắn sẽ không để thân thể Lâm Kinh Phác đụng tới mạn giường.

Chóp mũi Ngụy Dịch cọ qua trán Lâm Kinh Phác: "Vừa rồi còn chưa kịp lau sạch cho ngươi..."

Lâm Kinh Phác bị ngứa, cười lên: "Ngươi là khách không mời mà đến, sao có thể có đạo lý vì ngươi mà để ông chờ được. Ta và Tào tướng quân sớm đã ước hẹn từ trước, sáng nay ông đã cho người đến đây truyền lời, nói rằng tra được mặt mày người hạ độc."

Sắc mặt Ngụy Dịch thoáng trầm xuống: "Việc này ngươi không cần chạm tới nữa, giao cho trẫm là được."

Hắn suy nghĩ còn nhiều hơn Lâm Kinh Phác. Thân phận Bùi Phàm vô cùng đặc biệt, nếu Lâm Kinh Phác muốn nhúng tay vào thẩm tra người này, ắt sẽ kiêng kỵ chẳng riêng gì vụ án này. Huống hồ đúng như Tào Vấn Thanh nói, dựa theo luật pháp mà tiến hành thẩm tra, vậy Lâm Kinh Phác sẽ y theo luật pháp Khải triều, hay là luật pháp Ân triều?

Chỉ có tự mình giải quyết, gai thịt mới không đâm vào lòng bàn tay Lâm Kinh Phác.

Lâm Kinh Phác ngước mắt nhìn hắn: "Nhưng ta muốn tự thân thẩm tra người này."

Ngụy Dịch do dự: "Y sẽ không bán ân cho ngươi, chẳng thà để y cắn trẫm còn hơn, dù sao cũng chỉ là một con chó điên mà thôi."

"Chó điên đa phần là chó nhà có tang, có điều ít nhất ta cũng muốn sờ đến đầu dây bên kia của con chó điên này." Ngữ khí Lâm Kinh Phác rất nhạt: "Mười năm qua Bùi Phàm nghèo khổ khốn khó cũng chưa từng nhụt chí, dù người này bướng bỉnh, có điều cũng chỉ là viết thơ ra sách, không đến nỗi muốn lấy tính mạng người. Liễu Hữu có thể thao túng y làm chuyện như vậy, chỉ dựa vào tiền bạc e là không nhúc nhích được, nói cho cùng vẫn là có liên quan tới ta."

Hai người đối diện hệt như cây đuốc và ánh nước đan xen, cuối cùng đều hóa thành một mớ tình cảm quấn quýt.

Cuối cùng, Ngụy Dịch vẫn là người chịu thua trước.

Lâm Kinh Phác đã hơi mệt mỏi, thân thể vừa nằm úp sấp xuống bèn ngủ thiếp đi mất, áo quần mỏng manh đến trống rỗng. Không biết đã mơ mơ màng màng qua bao lâu, lúc y tỉnh lại vẫn còn thấy Ngụy Dịch đang dọn dẹp thay mình.

Thanh âm trong cổ họng y vừa khàn vừa mệt mỏi, lặng lẽ choàng tay lên eo hắn: "Ngày mai ngươi không trở về thượng triều sao?"

Ngụy Dịch cúi người nở nụ cười, ném khăn ra bên ngoài: "Chính là bởi vì phải thượng triều, từ Thừa Ân tự về cung đến hơn nửa giờ, buổi sáng chẳng kịp chờ ngươi tỉnh lại, trẫm đã phải đi rồi."

Lâm Kinh Phác cảm thấy lời này của hắn rất giống một đứa nhỏ ấu trĩ đang buồn bực, cuối cùng vẫn chỉ cười khẽ, nâng mặt cùng hắn triền miên hôn nhau một phen.

Chia lìa khó khăn khiến y chẳng còn buồn ngủ.

Cách đệm chăn, hai người xì xào bàn tán, chịu đựng không ngủ, phảng phất như bóng đêm nóng bỏng này mãi mãi không biến mất, bọn họ cũng vĩnh viễn không lìa xa nhau.

"Ngươi còn chưa nói cho ta ngươi xuống tay với Lâm Củng thế nào."

Ngụy Dịch cắn tai y trêu đùa: "Thiên hạ này còn có mưu kế nào Lâm Nhị gia không đoán ra được sao?"

Lâm Kinh Phác cười cười: "Nếu để ta làm, cũng chỉ hao chút thủ đoạn và thời gian, hầu như đều có thể thành. Triều đình Nam Ân cũng chẳng phải cứng rắn không thể phá vỡ, ấu đế, thái hậu, quyền thần cùng chung trên một chiếc thuyền lung lay sắp đổ, bây giờ bọn họ chỉ có thể chịu đựng, cũng chẳng khá khẩm hơn gì so với những ngày vong quốc. Ngươi tận dụng mọi thứ, hẳn sớm đã sắp xếp nhân thủ đi vào phá tan chiếc thuyền đầy khe hở này, nhưng điều làm ta bất ngờ là ngươi có thể xếp vào một người đáng tin đến như vậy."

Chư thần Đại Ân tránh né trên đất Tam Quận đã nhiều năm nay, lòng phòng bị của đám người này hệt như con rùa rút đầu ngàn năm không ra khỏi vỏ, tâm tư giấu bên trong cẩn thận đến cực điểm.

Ngụy Dịch muốn bố trí xếp nhân thủ vào Tam Quận, e là còn khó hơn không ít so với thành Nghiệp Kinh. Ít nhất chính Lâm Kinh Phác cũng cho là không làm được.

Y tiếp tục đặt câu hỏi: "Ta càng không hiểu, nếu như ngươi có thể hạ độc với hắn đến bước này, vì sao không tăng liều lượng thêm vài lần, trực tiếp độc chết hắn, xong hết mọi chuyện?"

Ngụy Dịch nở nụ cười vô cùng bừa bãi: "Nếu trẫm độc chết hắn thật, đám người Tam Quận kia hoang mang lo sợ, lại muốn thỉnh ngươi quay trở về làm Hoàng Đế đối nghịch với trẫm thì phải làm sao bây giờ?"

Lâm Kinh Phác nhìn chằm chằm hắn một chốc, nghiêm giọng hỏi chính sự: "Ngụy Dịch, rốt cuộc ngươi giấu giếm ta cái gì?"

Ngụy Dịch chậm rãi thở ra một hơi, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt: "Nếu trẫm thực sự có năng lực xếp nội tình vào Tam Quận, đầu tiên phải gi,ết chết Liễu Hữu, chứ không phải Lâm Củng. Chén thuốc độc kia thực ra là Lâm Củng tự mình uống, đương nhiên hắn sẽ không tự khiến mình uống lượng động khiến bản thân phải chết."

Lâm Kinh Phác cả kinh: "Ngươi dám giao dịch cùng Lâm Củng? Nhưng dựa vào cái gì mà hắn lại..."

"Chỉ bằng trẫm đã từng trải qua những chuyện giống hắn. Trong hoàn cảnh như thế, ngươi có ngồi cao đến đâu, ánh mắt cũng sẽ không lâu dài được, so với họa ngoại xâm, quyền lợi trong tay lại càng quan trọng hơn. Hắn cần một bước ngoặt để tuyên chiến với mẫu thân mình."

Lông mày Lâm Kinh Phác không khỏi nhíu chặt lại, vẫn cảm giác có chỗ nào đó chẳng thông suốt được: "Này sợ là chưa đủ, hắn còn đề cập thêm điều kiện gì với ngươi?"

"Năm ngoái phía Nam tràn lan lũ lụt, lúa gieo mùa vụ không đủ, hắn há mồm đã muốn hai mươi xe lúa của trẫm."

Ngụy Dịch bất đắc dĩ cười một tiếng, còn nói: "Trẫm luôn cảm thấy, Lâm Củng căn bản chẳng giống một hài tử chín tuổi, nếu sinh ra sớm hơn mười năm, không chừng quả thực sẽ chính là Lâm Minh Chương hạ thế."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.