Chương trước
Chương sau
"Hai người kia thoạt nhìn một mạnh một yếu, thế nhưng đều là uy nghiêm chẳng thể khinh nhờn."

...

Đêm đã khuya, mấy cửa hàng dọc đường đã đóng từ lâu, phố lớn đông đúc chỉ còn thoang thoảng mùi khoai lang cháy khét mà thôi.

Bốn bề vắng lặng, Thường Nhạc dẫn một đội vệ binh đi lại tuần tra trong thành.

"Dưới thời Ân Thái tử tiền triều, năm ấy con phố này là nơi hiển hách nhất, sau đó chết không ít người, người tân triều cũng chẳng có mấy ai dám đi lại ở nơi đây, mới biến thành dáng vẻ tiêu điều đến thế này."

Vệ binh tuần phòng nói mà thổn thức, còn nịnh bợ mua miếng khoai lang cho Thường Nhạc: "Phụ cận chỉ có thứ đồ chơi này mà thôi, đêm vẫn còn dài, nếu Thường thống lĩnh đói thì nên lấp đầy bụng trước."

Thường Nhạc nhận lấy củ khoai lang nóng phỏng tay này, liếc mắt nhìn đại bá bán khoai lang ở góc đường, thuận miệng hỏi: "Phủ Thái tử sửa chữa đến đâu rồi?"

"Trước khi Duệ vương và Trưởng công chúa vào kinh, Hoàng Thượng đã nói muốn tu sửa, chẳng biết tại sao mấy tháng trước ngừng lại rồi. Có điều cũng chẳng ai nguyện ý ở nơi đây, đỡ phải dính dáng tới xúi quẩy!" Vệ binh kia thấp giọng nói tiếp: "Nghe đâu tám năm trước, Thái tử phi họ Khương của Lâm Minh Chương kiên trì vác bụng lớn treo cổ tự sát giữa tòa phủ đệ này, một xác hai mạng, chết cực kỳ thảm!"

Thường Nhạc nghe xong bèn hơi nhíu nhíu mày.

Vệ binh kia nghe lời đoán ý, tâm tư khẽ nhúc nhích, thuận lời xa xả một chút: "Lại nói, Lâm Kinh Phác kia cũng chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, cởi quần quyến rũ Quân thượng, làm hại Thường thống lĩnh lưu lạc đến bước này, còn phải đồng thời làm khổ sai cùng chúng ta..."

Thường Nhạc nghiêm nghị liếc nhìn gã một cái: "Nói chuyện cũng phải chừa lại chút ý tứ. Đầu lưỡi ngươi không nhanh bằng kiếm của ta đâu."

"Thuộc hạ biết sai." Kẻ kia sợ hãi, vội vàng cấm khẩu, không dám nhiều lời nữa.

Phố lớn đã vắng người từ lâu, tuần phòng đến sau nửa đêm, trời đã bắt đầu hửng sáng dần, Thường Nhạc vẫn còn chưa có ý tứ muốn rút lui.

"Thường thống lĩnh, tiếp tục đi về phía Đông sẽ đến ngoại ô kinh thành, chẳng bằng chúng ta quay về trước. Đằng trước kia là kho hàng của Tưởng thượng thư Công Bộ, chúng ta tùy tiện tuần tra, e là không thỏa đáng."

Một trận gió to nổi lên, cát đá rụng xuống khắp nơi.

Thường Nhạc lạnh giọng: "Có gì không thỏa đáng?"

"Tưởng thượng thư này là tâm phúc của Yến tướng, trước mắt, kho hàng là nơi đáng kiêng kỵ nhất..."

Thường Nhạc ngắt lời gã: "Bây giờ Công Bộ là nanh vuốt của thừa tướng, mà cấm quân chỉ nghe lệnh của Hoàng Thượng, Hoàng duệ quyền quý đều có thể giết!"

Hắn dừng chân, quay đầu lại, nắm chặt kiếm trong tay rồi trầm giọng nói: "Phú quý chẳng khỏi mệnh trời, tự tại người làm, các ngươi có muốn đi vào cấm quân không?"

Vài tên vệ binh kia sững sờ, người dẫn đầu nhân tiện nói: "Thường thống lĩnh, mấy huynh đệ chúng ta năm ấy bởi thi trượt cấm quân nên mới bị điều ra ngoài thành làm đội tuần phòng. Cấm quân là Hoàng quân, nếu có thể vào, tất nhiên là vinh quang vô thượng!"

Kiếm lạnh chưa ra, lệnh bài đi đầu.

Đáy lòng Thường Nhạc sớm đã có quyết đoán: "Hoàng Thượng có lệnh, sai chúng ta hiệp trợ Tiêu tư mã tra án thuốc nổ Bắc Lâm tự! Tối nay ai có thể đồng tâm hiệp lực điều tra kho hàng Tưởng gia với ta, vô luận có đầu công hay không, từng người đều sẽ có nhãn hiệu trong cấm quân. Nhưng nếu ai dám mật báo, vậy đừng trách kiếm trong tay Thường Tử Thái này..."

...

Thời tiết này, dậy sớm chính là dằn vặt.

Thái giám thông báo trước Diễn Khánh điện vội vã vào tìm Ngụy Dịch, cuối cùng cũng tìm thấy hắn trước đầu giường có đặt lò sưởi của Thiên điện.

Ngụy Dịch bị đánh thức, mệt mỏi liếc mắt ra hiệu cho thái giám.

Thái giám ló đầu liếc một cái vào trong, không dám làm rộn, nói nhỏ: "Hoàng Thượng, Thường thống lĩnh đã hồi cung."

Ngụy Dịch bèn tròng giày, lập tức xuống đất, mãi cho tới khi ra ngoài điện, bước chân mới dần nặng xuống.

Thường Nhạc đã chờ sẵn trong chính điện: "Hoàng Thượng."

"Đứng lên nói chuyện." Ngụy Dịch bước nhanh đến ghế trên, trên long bào toàn là nếp nhăn.

Thường Nhạc nghiêm trọng bẩm báo: "Hoàng Thượng, năm ngày trước Tiêu tư mã đã từng điều tra kho hàng của Tưởng gia Công Bộ, vẫn chưa điều tra ra được manh mối gì, thuốc nổ nhất trí với sổ sách, dư sáu trăm cân không hơn không kém. Có điều hệt như Hoàng Thượng sở liệu, Tiêu tư mã nghiêm giữ kho hàng Lư gia phía Nam, đêm qua thần dẫn vệ binh tuần phòng đi thăm dò, bên trong kho hàng chứa thuốc nổ của Tưởng gia chỉ còn lại bột phấn mà thôi."

Mi tâm Ngụy Dịch hơi nhíu lại, tản mạn mà lóe ra nụ cười lạnh: "Tưởng Duệ đâu?"

"Tiêu tư mã đã tới phủ thượng thư bắt người, đã đưa tới Binh Bộ hậu thẩm rồi."

"Ngã một lần khôn ra thêm, lần này hắn giữ được bình tĩnh rồi."

Khí thế của Ngụy Dịch cũng chậm rãi trầm xuống, sai cung nhân bưng chậu vàng tới súc miệng, mới nói: "Tử Thái, ngươi làm tốt lắm. Lần này đã tra được minh chứng thực tế, Tưởng Duệ không xong, để xem ông ta có chịu khai ra người đứng sau lưng không."

Ngụy Dịch lại dặn dò thêm mấy câu, nói trước tiên không được cuống lên.

Hôm nay hắn muốn xuất cung, cung tỳ thay hắn chải một kiểu tóc đơn giản hơn lúc trước, mặc một bộ áo khoác có cành thanh đàn, ống tay áo thêu họa tiết nổi che mũi giày vàng đi.

Long bào dày nặng, một thân này hiếm thấy phô ra thân hình cao gầy của hắn, tinh thần sáng láng, vô cùng hăng hái.

Lâm Kinh Phác mới tỉnh trên giường nhỏ của Thiên điện, Ngụy Dịch đợi y một chốc. Đến trưa, hai người mới ngồi chung một chiếc xe ngựa, đi tới lao ngục Binh Bộ.

Lâm Kinh Phác che mặt ngáp mấy cái, trời lạnh, ngủ còn chưa thỏa mãn. Y lơ đãng quan sát Ngụy Dịch bên cạnh, đôi mắt lười biếng bất giác lưu chuyển thêm mấy phần.

Ngụy Dịch đón lấy ánh nhìn của y, cũng không nhịn được nhéo một cái thật nhẹ bên vành tai mỏng manh, nói: "Trước khi xuất cung, Tiêu Thừa Diệp đã cho người tới báo, Tưởng Duệ khai ra Lư Ngộ Lương. Tưởng Duệ nói ông ta niệm tình cảm ngày xưa mới có lòng tốt cho Lư Ngộ Lương mượn sáu trăm cân thuốc nổ, tránh né triều đình thẩm tra; Lư Ngộ Lương lại nói chính mình cho Tưởng gia mượn sáu trăm cân thuốc nổ trước, bây giờ chỉ đang đòi trở về mà thôi. Nói chung, mỗi người giải thích một kiểu."

Lâm Kinh Phác thu tầm mắt lại, nhàn nhạt nói: "Tưởng Duệ và Lư Ngộ Lương là đồng hương đồng mộ, quan hệ chẳng tệ. Chỉ sợ hàng và cả hai nhà bọn họ đều có vấn đề mà thôi."

"Sao ngươi biết Tưởng Duệ nhất định sẽ đồng mưu với Lư Ngộ Lương?" Ngụy Dịch thấy vành tai y đỏ lên, nở nụ cười, khí tức càng dán tới gần: "Ngươi không sợ đêm qua Thường Nhạc đánh rắn động cỏ sao?"

Hắn lại xoay lời nói đi một vòng, khàn tiếng hỏi: "Hôm nay thân thể ngươi khá hơn chút nào chưa?"

Lâm Kinh Phác không phản ứng lại nửa câu sau của hắn, đứng đắn khép ống tay áo lại, nói: "Cũng không nhất định sẽ là Tưởng Duệ. Mà kho hàng Tưởng gia gần với kho hàng Lư gia nhất, vận chuyển hàng hóa cũng sẽ thuận tiện hơn. Tuy nhiên cũng chẳng có thành tựu gì, nếu chuyển toàn bộ thuốc nổ vào trong một nhà kho, Yến Hồng sẽ không an tâm, nhất định phải có quan chức nhị phẩm trở lên tham gia vào việc này. Quan nhị phẩm trở lên trừ thừa tướng và lệnh trung thư, vậy chỉ còn có lục Bộ thượng thư. Tiêu Thừa Diệp vừa ra tay đã bắt được một Lư Ngộ Lương, rồi từ những người này dần tra ra được Tưởng Duệ, mọi chuyện đã dễ dành hơn rất nhiều rồi."

Lâm Kinh Phác tính kế dưới đáy lòng, cũng không hẳn là hoàn toàn chắc chắn. Nhưng dù sao y cũng chỉ là người trốn đằng sau mưu tính, xảy ra chuyện cũng tự có người chịu trách nhiệm thay y.

Ngụy Dịch cũng không phải hoàn toàn mạo hiểm. Chỉ cần có thể mảy may khiêu động căn cơ của Yến Hồng, hắn cũng muốn làm một kích toàn lực.

Mệnh cũng đã treo lên cả rồi, còn gì mà phải kiêng kỵ nữa.

"Trẫm xem sắc mặt ngươi tốt hơn rồi." Ngụy Dịch đánh giá y, đột nhiên nghĩ.

Hắn đã chẳng còn kiêng kỵ gì chuyện ngồi xe ngựa, xe ngựa xóc nảy cũng chỉ khiến người ta nhớ tới chút chuyện cũ bất kham mờ mịt.

Ngụy Dịch nhìn chăm chú một phút chốc, muốn đi cắn tai y, Lâm Kinh Phác ho nhẹ từ chối: "Trong xe oi bức thôi. Trước mắt có chuyện quan trọng hơn, đừng hao tổn sạch sẽ tinh thần, không đáng."

Lời vừa dứt môi, xe ngựa đã dừng lại. Tiêu Thừa Diệp và Thương Châu đã chờ sẵn trong lao ngục Binh Bộ, xin đợi ngự giá.

Ngụy Dịch và Lâm Kinh Phác đợi trong xe một hồi lâu rồi mới chầm chậm đứng dậy. Người hầu ngự tiễn nâng Ngụy Dịch xuống xe ngựa trước, hắn mới dắt Lâm Kinh Phác xuống dưới sau.

"Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng..."

Tiêu Thừa Diệp dẫn mọi người quỳ xuống, ánh mắt liếc lên, không nhịn được mà đánh giá người phía sau lưng Ngụy Dịch.

Hơn một năm qua, Lâm Kinh Phác vẫn trốn trong Diễn Khánh điện nhận ân sủng. Ngụy Dịch chưa từng để y công nhiên đứng ra dưới tình cảnh đứng đắn gì. Lao ngục là trọng địa Binh Bộ, bên trong giam giữ trọng phạm, giờ phút này còn đang thẩm tra đại án trọng yếu nhất.

Y xuất hiện ở nơi này, không khỏi quá mức gây chú ý.

Ngụy Dịch bước lên trước: "Trẫm chỉ tới đốc thúc phá án, không phải tới đây dạo quanh, không cần đa lễ."

Lâm Kinh Phác theo chân hắn, không rời một tấc. Hành lang trong ngục chật hẹp, hai người dựa vào rất gần nhau. Tay phải Ngụy Dịch đặt phía sau lưng, người ngoài có nhìn cũng không thấy hắn đang lôi kéo chiếc vòng vàng trong tay áo Lâm Kinh Phác.

Tiêu Thừa Diệp tạm thời kìm chế lại không thoải mái trong lồng ngực, nói: "Hoàng Thượng, Lư Ngộ Lương đã bị bắt vào giam giữ, đang ở cách vách Tưởng Duệ. Bây giờ hai người họ đã là chó cắn chó, đều chỉ ra chứng cứ thiếu thuốc nổ của đối phương, ăn nói linh tinh chẳng rõ ràng."

Ngụy Dịch đi vào trong, nói: "Chung quy có cắn người cũng cần có lời giải thích, bọn họ có thể bàn giao ra chứng cớ gì?"

Tiêu Thừa Diệp: "Đối chiếu theo sổ sách bao năm qua, còn có vài nhân chứng, đều là người làm lâu năm trong nhà Tưởng Duệ và Lư Ngộ Lương, căn cứ chính xác, có điều Thương tỷ tỷ lại nói con số ấy không dùng được."

Thương Châu ở bên cạnh bổ sung thêm: "Hoàng Thượng, hai vị đại nhân đều nói chỉ tạm thời cho người kia mượn thuốc nổ, nói dùng xe ngựa chuyên chở của chính mình, khẩu cung chỉ có hai câu này là nhất trí. Có điều xe ngựa kia cũng chẳng nói rõ là ai cho ai mượn trước, số thuốc nổ được âm thầm điều động cũng không hề có ghi chép gì."

Lâm Kinh Phác chợt hỏi: "Có thể điều tra những quan chức thường ngày có giao hảo với bọn họ không?"

Tiêu Thừa Diệp coi thường, lười trả lời lại y.

Thương Châu rất có chừng mực, chắp tay hướng về Ngụy Dịch, đáp lời Lâm Kinh Phác: "Còn chưa kịp tra. Có điều án này cũng khiến người trong triều vô cùng kiêng kỵ, quan quan cùng che chở cho nhau, ra tay từ nơi này, e là cũng không điều tra được."

Ngụy Dịch gật đầu. Bọn họ còn chưa đi tới nơi, trong hành lang đã văng vẳng tiếng hai lão chó điên víu cắn, mắng chửi nhau.

Ngụy Dịch không đi lên trước nữa, đứng đó yên lặng nghe một chốc.

Tưởng Duệ và Lư Ngộ Lương là bạn bè, là tri kỷ đã hai mươi năm trời, bây giờ lại chẳng thèm nể mặt nể mũi, lấy vết nhơ suốt đời ra cãi nhau, tuyên bố muốn xé da xẻo thịt đối phương.

Tiêu Thừa Diệp oán giận: "Hoàng Thượng, bọn họ đã ầm ĩ thế này từ giữa trưa rồi, có điều ầm ĩ cũng chẳng ra được chứng cứ gì, đúng là sầu chết mất."

Ngụy Dịch cười lạnh không nói.

"Chỉ sợ cắn xé là giả, diễn trò qua loa mới là thật." Lâm Kinh Phác nhàn nhạt trả lời: "Phàm là còn có thể cắn nhau trước mắt, vậy cũng không đến nỗi thật sự hận đến nghiến răng."

Ngụy Dịch liếc mắt nhìn Lâm Kinh Phác một cái, hai người dường như đều ngầm hiểu trong lòng.

"Trẫm cũng nghĩ như thế." Hắn thả lỏng vòng vàng trong tay ra, một mình bước tới.

Tưởng Duệ nhìn thấy ánh vàng lóe lên, vội hô to ra bên ngoài trước: "Hoàng Thượng! Thần bị oan, Lư Thận đang muốn hại thần! Hoàng Thượng...!"

Ngụy Dịch không để ý tới tôn ti, ngồi xổm ngoài song sắt tỉ mỉ nhìn ông ta, thấy lớp da khô đét trên môi ông ta mới thở dài nói: "Mới có nửa ngày, làm sao lại thành dáng vẻ thế này rồi? Rốt cuộc Binh Bộ hầu hạ ngươi thế nào? Hẳn là Tưởng thượng thư khát nước rồi."

Tưởng Duệ ngây người: "Tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm, lão thần còn tốt, còn tốt..."

Ngục tốt bên cạnh lập tức bưng chén nước lại đây.

Ngụy Dịch liếc mắt một cái, chẳng chờ Tưởng Duệ tiếp lấy đã lạnh giọng chất vấn: "Tưởng thượng thư sao có thể uống nước trắng, đi đổi trà Lục Mao Phong mới hái năm nay tới đây!"

Tưởng Duệ vốn chẳng thấy khát, mồ hôi lạnh tứa ra sau lưng, chợt cũng cảm thấy miệng hơi khô. Lư Ngộ Lương bên cạnh còn đang đánh giá, thấy thế cũng không dám lên tiếng.

"Hoàng Thượng, trong ngục không có lá trà, muốn có trà mới phải tới phòng nghị sự của Binh Bộ lấy."

Tưởng Duệ kinh hoảng, đang muốn nói "không sao", Ngụy Dịch đã cứng giọng không cho ai xía vào: "Tưởng thượng thư muốn uống trà, trà có đang ở trên núi cũng phải hái xuống."

Đợi người của Binh Bộ mang trà tới pha, đưa tới trước mặt Tưởng Duệ, đã là qua hơn nửa ngày. Nửa ngày này, đối với Tưởng Duệ và Lư Ngộ Lương mà nói lại càng giống dằn vặt.

Nháo lớn bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ có một cốc trà. Tưởng Duệ liếc mắt nhìn Lư Ngộ Lương ở đầu bên kia, đâu còn tâm sự phẩm trà, đổ thẳng một cốc xuống bụng, nóng đến tê cứng lưỡi cũng buồn bực không dám lên tiếng.

Lúc này, mặt mày Ngụy Dịch mới lộ vẻ vui mừng: "Tưởng thượng thư oan khuất, đáy lòng trẫm đều hiểu. Hôm nay gian lao rồi, uống trà rồi thì hồi phủ nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải vào triều. Gió còn rất lớn, đường chẳng dễ đi, Tưởng thượng thư ngàn vạn lần phải cẩn thận dưới chân."

Tưởng Duệ nghe xong liền sững sờ, thấy ngục tốt mở cửa lao ra, mời ông ta ra ngoài.

Đáy lòng Tưởng Duệ chần chờ không rõ, cuối cùng đành phải dập đầu, lẩm bẩm tạ ân: "Thần đa tạ Hoàng Thượng, đa tạ Hoàng Thượng khoan dung..."

Trong ngục ẩm ướt lạnh lẽo, người hầu mang ghế gỗ đào lên, Ngụy Dịch không ngồi, nhường cho Lâm Kinh Phác.

Tiêu Thừa Diệp nghiêng người ôm đao trước ngực, Thương Châu nâng một xấp hồ sơ, bên hông còn có một đám người hầu và ngục tốt sắc mặt lạnh lẽo, mỗi người đều như phường gian ác.

Thấy trận chiến này, Lư Ngộ Lương đột nhiên cảm thấy lưng mát lạnh, tim nhảy lên đùng đùng, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

"Lư Ngộ Lương, chuyện đã đến nước này, ngươi có nhận tội không?" Ngụy Dịch tựa lên ghế, đối xử với ông ta và Tưởng Duệ theo hai cách hoàn toàn khác nhau.

Lư Ngộ Lương đã bước một chân vào cửa tử, trong con ngươi dày đặc khiếp sợ: "Lẽ nào Hoàng Thượng chỉ nghe lời nói của một mình Tưởng Duệ đã muốn lão thần nhận tội? Chuyện thiếu thốn thuốc nổ vốn không can hệ gì đến lão thần... Đây vốn là kho hàng nhà ông ta thiếu thốn trước, ông ta mới tát bãi nước bẩn này lên người thần! Hoàng Thượng, thần, thần vô cùng oan uổng!"

Sắc mặt Ngụy Dịch chẳng hề thay đổi, chơi que sắt trong chậu than, chỉ lạnh lùng hàm hồ một câu: "Tưởng thượng thư vô tội. Ông ta vô tội, người có tội chỉ có thể là ngươi."

Đây không còn là thiên vị, mà là bất công.

Lư Ngộ Lương tóc xám ngổn ngang, hai tay hãm sâu vào bên trong bùn sình, cắn răng chửi nhỏ: "Quốc pháp bất công, chẳng lẽ ai là quan lớn liền nghe người đó sao?"

Ngụy Dịch ném que sắt, lửa đỏ tung tóe, cong môi cười lạnh: "Ngươi còn có mặt mũi hỏi trẫm câu này, làm sao không hỏi chính ngươi một chút đi. Ngươi muốn leo lên quyền quý, quyền quý sẽ không bắt ngươi làm kẻ chết thay sao? Lư Ngộ Lương ngươi dám làm, cũng phải dám lấy vong hồn cửu tộc Lư thị ra lót đường. Là ai phong công cho ngươi vĩ nghiệp?"

Nếu vụ án này tính cả cho Lư Ngộ Lương gánh vác, vậy đôi nhi nữ kia của ông ta cũng sẽ chết ngay từ trong tã lót.

Lư Ngộ Lương giật mình, phát hiện trong khe ngón tay toàn là bùn, làm sao cũng không lau sạch đi được. Ông ta càng ngơ ngác, chỉ dám nhìn thẳng ống tay áo Ngụy Dịch, nhất thời cảm thấy vô cùng chói mắt.

Lâm Kinh Phác cụp mắt nở nụ cười: "Lư đại nhân chớ hoảng sợ, cũng không nghiêm trọng đến mức như hắn nói. Tội hành thích vua và tội khi quân, bên nặng bên nhẹ, vẫn là để Lư đại nhân tự mình đưa ra quyết định."

Thanh âm dịu dàng chậm rãi này như đã hòa hoãn bầu không khí trong lao ngục đi không ít. Thái độ của y hoàn toàn trái ngược với Ngụy Dịch, như một viên thuốc thảnh thơi, từng từ từng chữ nghiền ngẫm càng như thuốc mê đầu độc lòng người.

Chỉ cần khai ra chủ tử đứng đằng sau, tội của Lư Ngộ Lương sẽ được giảm đi rất nhiều, nhiều nhất chỉ còn một tội danh khi quân mà thôi; nhưng nếu đến chết không khai, án Bắc Lâm tự sẽ hoàn toàn do ông ta gánh chịu, chính là trọng tội hành thích vua!

Lư Ngộ Lương chống đất, ngửa mặt nhìn về phía họ. Hai người kia thoạt nhìn một mạnh một yếu, thế nhưng đều là uy nghiêm chẳng thể khinh nhờn. Đáy lòng ông ta thoáng ngơ ngẩn sợ hãi, đến thân mình cũng không ngừng phát run lên.

Ông ta nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô đến khó chịu: "Nước, nước, Hoàng Thượng... Thần muốn uống nước..."

Ngụy Dịch giơ tay ra hiệu, ngục tốt lập tức bưng nước lên cho ông ta.

Lư Ngộ Lương tiếp lấy chén nước kia, trông thấy hình ảnh vô cùng chật vật của mình phản chiếu dưới màn trước trong, bỗng táo bạo lên, đập vỡ bát đánh "choang" một tiếng, gân xanh trên trán nhô ra, tướng mạo trở nên cực kỳ tham lam: "Đã được lợi, đừng hòng lừa gạt ta! Tưởng Duệ có thể uống trà ngon, dựa vào đâu mà ta không thể! Ta... Ta... Ta muốn uống Thái Bình Hầu Khôi của núi Tiên Thúy!"

Trà kia hi hữu, chỉ cung cấp cho ngự tiền hưởng dụng, vạn kim mới có thể mua được một, hai phần.

Ngụy Dịch biết chuyện đã thành, cũng không keo kiệt: "Pha cho ông ta, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.