"Khóe môi y rất nhẹ, đáy mắt lại thâm thúy như vực sâu."
...
Ngự y lui từ chính điện ra, lại vòng tới Thiên điện chẩn bệnh cho Lâm Kinh Phác, kê cho y mấy thiếp thuốc và thuốc bôi ngoài da. Y nhịn cả một ngày, đến bây giờ mới coi như thoải mái hơn được chút.
Lâm Kinh Phác dựa nghiêng vào tháp đệm bên cửa sổ, nắm tay lại ho khan hai tiếng, vừa vặn nhìn thấy Thường Nhạc bước nhanh từ tẩm cung chính điện ra ngoài, dường như viền mắt còn hơi hồng.
Y không khỏi sững sờ, thoáng thất thần.
Lúc này, Vân Thường bưng xiêm y lại đây, tỉ mỉ khép song cửa sổ lại, giận hờn trách móc: "Bên ngoài gió to như thế, Nhị gia mở cửa sổ làm cái gì, coi chừng bị lạnh."
Lâm Kinh Phác hoàn hồn lại, nở nụ cười rồi nói: "Trong phòng ngộp."
Vân Thường chẳng cảm thấy ngộp chút nào, kinh ngạc nói: "Mấy ngày nay đều có người chuyên vẩy nước quét nhà thông gió trong Thiên điện, so với lúc trước còn chuyên cần hơn rất nhiều, sao còn ngộp được."
Nếu Ngụy Dịch không muốn Lâm Kinh Phác trở về, hà cớ gì phải dặn dò cung nhân quét tước Thiên điện. Vân Thường tự biết mình lỡ miệng, nhíu mày không vui, tự hờn dỗi chính mình, bèn đi ra ngoài.
Lâm Kinh Phác cũng không lên tiếng, tay đùa bỡn lư hương vàng ròng ba chân tinh xảo trên bàn. Khóe môi y rất nhẹ, đáy mắt lại thâm thúy như vực sâu.
Đôi vòng vàng trên cổ tay y trượt xuống, không ngừng đánh lên lò sưởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-ngoc/3495015/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.