"Một đêm đáng giá ngàn vàng."
...
Tường cung ánh sáng, mây chìm tiêu tan. Con chim khách đậu trên đầu cành hoa mai dường như sinh lòng lười biếng, mệt mỏi kêu to vài tiếng, mảnh mai đến vô lực.
Ngụy Dịch tắm rửa xong xuôi, đứng dậy khoác quần áo vào, tròng thắt lưng, gần nửa vải áo đã bị nước trong thùng thấm ướt, bừa bãi rủ xuống bên đùi.
Dây dưa dài dòng, đến long bào cũng bị vấy bẩn.
"Tỉnh lại nào, nước đã nguội rồi." Năm ngón tay Ngụy Dịch lún sâu vào mái tóc ẩm ướt của Lâm Kinh Phác, nhẹ nhàng kéo một cái về đằng sau.
Trên người Lâm Kinh Phác nóng lạnh luân phiên, có hơi khó chịu mở con mắt ra, thấy khuôn mặt anh tuấn của Ngụy Dịch, thanh âm bất giác khàn đi mấy phần: "Không còn sớm nữa..."
Đúng là không còn sớm. Không chỉ Tiêu Thừa Diệp, đến cung nhân bên ngoài cũng đã mờ mịt thúc qua mấy lần.
Ngụy Dịch hao phí không ít thời gian, bèn dùng hổ khẩu bóp nhẹ cằm Lâm Kinh Phác, cúi người hung hăng hôn một trận, đến lúc vệt nước ẩm ướt thấm đẫm sau gáy y mới cam lòng rời môi hôn đi.
Sau khi nghe ba từ "không muốn nhanh" kia, Tiêu Thừa Diệp đã quỳ bên ngoài gần nửa canh giờ, tính khí vẫn còn, ngoài miệng lại im lặng bất động.
Lúc này, hắn thấy Ngụy Dịch đi ra, lập tức xốc tinh thần lên, ngụm khí nóng nghẹn giữa lồng ngực lại bay lên: "Hoàng Thượng!"
Ngụy Dịch tinh thần sảng khoái, vải áo sau lưng thấm đẫm thắt lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-ngoc/3495005/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.