Trong kinh công việc bề bộn, quan chức các Ty lục Bộ chỉ hận không thể cắm rễ làm việc ở nha môn, bầu không khí lúc lâm triều lại vẫn nhàn nhã như trước, từ trước tới giờ chẳng hề có nửa chuyện khởi tấu.
Sau khi hạ triều, nghe mây bay gió thoảng, An Bảo Khánh nhìn một người đơn độc tiến lên liền nhét tay vào ống tay áo, đuổi theo hai bước: "Ninh đại nhân, gần đây quả thật vô cùng phong quang đấy..."
Ninh Vi Quân dừng chân quay đầu lại, nghiêm túc cúi đầu: "An thượng thư."
An Bảo Khánh luôn bày vẻ mặt tươi cười cho người khác xem, nhưng gã cười càng tươi, những người dưới tay lại càng sợ hãi, thê thiếp trong nhà đều sợ nhất những lúc mặt gã giãn ra.
Giờ khắc này, gã cũng đang cười với Ninh Vi Quân: "Vụ án lần trước ngươi xử rất đẹp, khiến Hình Bộ vẻ vang. Lại nói, bên người bản quan còn thiếu một chức ty đắc lực."
Ninh Vi Quân không rành đạo lý đón mừng, hai tay chắp về phía trước, bái gã một cái: "Tư lịch của hạ quan còn thấp, chỉ là phụng mệnh tra án."
Dường như An Bảo Khánh rất coi trọng hắn, đè thấp cổ họng, muốn nói chuyện với hắn như thể người quen: "Biết ngươi nghèo khó quen rồi, lần này ngươi đã lọt vào mắt xanh chư thần trong triều, về sau cũng nên đi lại nhiều một chút. Ngày mai Tướng phủ khai yến, bản quan liền mượn mặt Phật của Yến tướng mời ngươi một câu."
"Không biết vì sao Yến tướng lại thiết yến?"
"Tất nhiên là anh tài gặp nhau, cộng thương quốc sự. Ninh đại nhân một lần thành danh, việc trọng đại cỡ này, sau này cũng chẳng thể thiếu ngươi." An Bảo Khánh nói không kiêng kỵ, lại nặng nề vỗ lên vai hắn, lực thấu phế phủ.
"Nếu là thương lượng quốc sự, tại sao vừa rồi lâm triều không trình tấu lên?" Ninh Vi Quân sặc một tiếng, lưng bị đánh cũng chẳng nhẹ.
Mặt mày An Bảo Khánh còn treo ý cười, lo lắng than nhẹ một tiếng: "Từ khi dư nghiệt kia vào ở trong cung, Hoàng Thượng đâu còn tâm tình phản ứng lại chuyện của lục Bộ?"
"An thượng thư muốn kéo y xuống?" Lông mày Ninh Vi Quân hơi nhướng lên.
Hình Bộ chưa bao giờ nương tay với dư nghiệt Lâm Ân, mới chỉ ngửi thấy từ xa đã muốn chạy tới cắn xé sạch sẽ, cũng vì vậy mà tranh đoạt công danh lợi lộc.
"Chuột chết bên ngoài còn chẳng bắt được, hồ ly mê hoặc nơi ngự tiền phải để bụng một chút, đây là bổn phận của người làm thần như chúng ta."
An Bảo Khánh đứng vắt chéo một chân, cử chỉ tùy tiện, cười càng bừa bãi: "Nhưng nếu động tới điểm mấu chốt, quả thực là không tốt lắm. Xét về nghĩa lớn, đây là quốc sự; xét theo nghĩa nhỏ, đây lại là việc tư của Hoàng Thượng. Thiên điện giấu một người tuyệt sắc nhường ấy, lại có ngọc tỷ truyền quốc kề bên thân, Hoàng Đế cũng chỉ là người thôi, không cưỡng lại nổi. Điều vướng tay vướng chân trước mắt là trong cung không có chủ mẫu, Nội phủ cũng chẳng ai chen mồm vào được, nếu không có lý do, Hình Bộ cũng không dám vô duyên vô cớ duỗi tay lên long sàng bắt người."
Ninh Vi Quân chỉ nghe, không đáp lời, cũng không muốn thấy sang bắt quàng làm họ với trưởng quan. Nghe An Bảo Khánh nói xong, hắn rút lui một bước, muốn chắp tay xin cáo lui.
Bàn tay An Bảo Khánh còn treo giữa không trung, lạnh lùng nhìn bóng lưng hắn, ý cười nơi đầu răng hơi thu lại, lộ ra răng nanh nhọn hoắt.
...
Màn đêm thăm thẳm, cửa Diễn Khánh điện đóng chặt, cung nhân đứng hầu ban đêm cũng chẳng còn mấy người.
"Danh sách quan chức được chọn lựa bao năm qua đều ở đây cả."
Tiểu thái giám bên cạnh Ngụy Dịch ôm mấy quyển danh sách tới, bận bận rộn rộn chuyển từng quyển tới trước mặt Lâm Kinh Phác.
Lúc trước người trong Nội phủ là cùng một giuộc, bị Hách Thuận liên lụy đã xách nhau vào trại giam cả rồi, Diễn Khánh điện coi như đã thay da đổi thịt, đến máu cũng sạch bách từ trong ra ngoài.
Tiểu thái giám mới được điều tới hầu hạ ngự tiền tên Quách Tái, nom cũng vừa mắt, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, có điều miệng lưỡi hơi đần, không biết làm chủ nhân vui lòng.
Lâm Kinh Phác liếc nhìn Quách Tái rồi mới nhận lấy mấy quyển sách kia, cười với Ngụy Dịch: "Ngươi quả thật cam lòng bê hết gốc gác ra."
"Những thứ này đều là gốc gác của Yến Hồng, trẫm có gì mà không nỡ."
Lâm Kinh Phác tùy ý lật qua lật lại mấy trang giấy, ánh sáng dưới mắt như tụ lại, tách trà đặt bên cạnh cũng quên không uống.
Trong danh sách ấy chép lại những quan viên được chọn lựa vào triều làm quan, bao gồm quê quán, tuổi tác, tư lịch, những quan chức này đều được chọn lựa tỉ mỉ, chuẩn bị chỉnh chu. Người của Tào Vấn Thanh có ẩn nấp bảy, tám năm giữa thành Nghiệp Kinh, e là cũng chẳng thể lấy nổi toàn bộ phần danh sách hoàn chỉnh này được.
"Từ vài năm trước, Yến Hồng đã ra tay, gia thế cũng sạch sẽ, phần nhiều là nhà đơn. Ai ngờ ông ta còn tự lấy mình làm gương, chỉ vì để bóp chết thế gia hưng khởi, đến bàng chi Yến gia cũng không được tiến cử."
Lâm Kinh Phác dừng một chút, lại hỏi: "Có phải nhi tử Yến Phi Tiệp của ông ta còn đang ở Kế Châu không?"
Ngụy Dịch nâng nâng cằm, thổi trà nóng trong lòng bàn tay, không trả lời.
Tâm tư Lâm Kinh Phác lung lay, lại nói: "Nghe nói Binh Bộ Thiệu Minh Long là lão cáo già, trước đây vài ngày còn dẫn một nhánh thân vệ về Kế Châu chôn cất mẹ già. Hai người đều ở Kế Châu, ắt sẽ có liên lạc. Ta nhớ tổ tiên ngươi cũng là người Kế Châu phải không?"
Ngụy Dịch không thổi nữa, bọt trà chìm xuống đáy chén.
Hắn nhíu mày nhìn dáng vẻ tập trung tinh thần của Lâm Kinh Phác, bàn tay phủ xuống che đi con chữ trước mắt y, ánh nhìn sắc bén: "Vì giúp trẫm lập lại khoa cử, ngươi có thể điều tra phần danh sách này, nhưng chỉ được nhìn, còn lại phải nghe trẫm nói. Nếu ngươi muốn chép lại một phần rồi thông báo cho dư nghiệt, vậy phải nhìn từng câu từng chữ cho kỹ, còn phải bảo Quách Tái hầu ngươi hạ chữ, nhớ nhiều một chút."
Lâm Kinh Phác hơi kinh hãi, ngước mắt lên nhìn hắn, lại nhìn về phía Quách Tái cúi đầu bên cạnh.
Bây giờ hai người cùng lên thuyền giặc, đường đi lại chẳng hề giống nhau.
Khi kết thành đồng minh, bọn họ vẫn còn đang nhe nanh múa vuốt, cố tình còn cầm tôn nghiêm quốc gia hai triều ra đặt cược. Lợi ích lớn đến thế nào tới có thể đặt lên bàn cân, nguy cơ như trứng chồng lên trứng, thổi một hơi là tứ tán sạch sẽ.
Càng bước, đáy lòng lại càng run sợ như đi trên băng mỏng, tinh thần căng chặt, chỉ hơi bất cẩn một chút, một trong hai đầu cương mà lỏng ra, ai cũng không chơi nổi. Cho nên chỉ là thăm dò, là phỏng đoán, giữa bọn họ còn thiếu rất nhiều thứ, bọn họ tìm tới nhau chỉ vì lợi ích, vì kiềm chế đối phương, đáy lòng lại càng căng thẳng hơn.
Tối nay, Ngụy Dịch đã đặt lợi thế mới xuống trước mặt y, nhưng y vẫn còn chưa hài lòng.
Trà nguội lạnh, Lâm Kinh Phác sai Quách Tái đổi chén mới, không nhìn vào danh sách nữa, cười yếu ớt nói: "Xin rửa tai lắng nghe."
"Vậy trẫm sẽ nói ngươi nghe từ đầu."
Ngụy Dịch bỗng dưng nở nụ cười, thái độ hiền lành không ít, ngăn cách giữa hai người phảng phất như tan thành mây khói, càng khiến người nhìn vào sinh ra mây mù mông lung.
"Hẳn ngươi đã nghe nói rồi, từ khi thành lập Khải triều, Yến Hồng đã phế bỏ khoa cử, tất cả quan chức đều được các Bộ, các châu đề cử lên trên. Yến Hồng đề cử trọng thần trong triều, ví như lục Bộ thượng thư đều là do ông ta định ra, trọng thần lại đề cử quan chức dưới tay, tất thảy đan thành một tấm lưới lớn, trung tâm tấm lưới này chính là Yến Hồng."
Lâm Kinh Phác nâng cốc trà ủ ấm lòng bàn tay: "Ừm, ta biết."
"Có thể ngươi không biết, thông qua biện pháp này, những quan chức được đề cử cũng không hẳn là thuần khiết đến vậy. Nếu phân chia tỉ mỉ, người trong danh sách này sẽ được chia làm ba loại."
Đây là lần đầu tiên Lâm Kinh Phác nghe nói tới chuyện này: "Ba loại nào?"
Ngụy Dịch tự đắc nói: "Loại thứ nhất là người tài tự thân học lên làm quan, chút nhãn lực ấy thì Yến Hồng vẫn phải có, dưới tay ông ta quả thật vẫn có những vị quan tốt. Loại thứ hai là những người giỏi về phương pháp lôi kéo. Dù sao số lượng quan chức Yến Hồng có thể tự tay đề bạt cũng có hạn, ông ta không thể nhất nhất hỏi đến nhiều người như thế, những quan chức dưới đáy đều có người hám lợi, cũng có người mua bán chức tước. Kiểu quan này đời đời đều có, cũng chẳng lạ. Còn loại người thứ ba thì có liên quan tới ngươi."
"Có liên quan tới ta?"
"Dân gian vẫn truyền Đại Khải vì hành thích vua nên mới trộm được giang sơn, phụ thân trẫm là Đế Vương không được lòng người, thanh danh thực sự không êm tai, huống hồ mới qua bao nhiêu năm, Khải triều vẫn còn non nớt, căn bản chẳng thể nói là căn cơ đại nghiệp. Nhưng trên đời lại nhiều bách tính Đại Ân đến thế, đều là những người "sống muốn làm thần Ân, chết muốn làm hồn Ân", rất nhiều sĩ tử thà rằng chết đói chết rét cũng phải trông coi khí tiết cả đời, không muốn vào tân triều làm kẻ sĩ. Vì vậy, thủ hạ của Yến Hồng dùng đủ các loại thủ đoạn đê hèn buộc họ phải tới làm quan, hoặc là đe dọa tính mạng cha mẹ vợ con, hoặc là phá hủy gia nghiệp, nắm chặt uy hiếp của những người kia, sợ gì làm nấy."
Nói tới chỗ này, Ngụy Dịch bất giác cười lạnh một tiếng: "Ngươi chính là dòng dõi Lâm Ân chính thống, Ân Thái tử tự tay đưa ngọc tỷ truyền quốc vào tay ngươi, dù ngươi chẳng hề làm gì, thế gian này vẫn có vô số kẻ muốn thay ngươi bán mạng."
Lâm Kinh Phác hơi ngừng lại.
"Nhưng dù vậy thì thế nào? Trẫm không tin số mệnh, há lại tin vào một mảnh ngọc nát có thể lừa gạt thế nhân hay sao? Thời loạn thế, ai leo lên cao nhất, kẻ ấy chính là chính thống." Giọng nói của Ngụy Dịch như rơi vào giữa rãnh sâu hoang uế, nếu đẩy hắn ra, ắt sẽ máu thịt be bét, cực kỳ kinh người.
Lâm Kinh Phác không biết tại sao hắn đột nhiên nói những điều này với mình, đáy lòng dần tích tụ lại, kéo dài chẳng tiêu tan, thực sự có chút thở không ra hơi.
Ngụy Dịch đảo mắt, làm như chẳng hề có chuyện gì, sai Quách Tái bưng hai phần đồ ăn lại. Hắn đói.
"Ăn cùng ta đi."
Lâm Kinh Phác nhìn đồ ăn trên bàn, chẳng có khẩu vị, dường như bụng vẫn còn khó chịu, hỏi: "Còn nóng sao?"
Lâm Kinh Phác suy nghĩ một chút, cũng không khách sáo: "Canh măng nấm Long Tỉnh và đậu phụ Minh Châu."
"Cũng không tính là thứ quý báu gì, khẩu vị còn hơi thanh đạm." Ngụy Dịch quay đầu lại, ra hiệu cho Quách Tái: "Thêm một chén canh nữa."
Quách Tái đốc thúc xuống, thiện phòng nhanh chóng bưng đồ ăn lên. Từ đầu tới cuối, Lâm Kinh Phác không chạm vào chén canh đỏ rực kia, dù sao Ngụy Dịch cũng mơ ước đồ ăn trong chén y.
Lâm Kinh Phác ăn rất chậm, Ngụy Dịch đã no rồi.
Hắn lấy khăn lau miệng, súc miệng trong chậu vàng, chuyển đề tài quay về với chuyện khôi phục khoa cử: "Triều đình đề bạt ba loại người ấy, thực ra mỗi loại đều có phiền phức riêng, điểm ấy chính Yến Hồng cũng phải biết rõ. Rất ít người tài kẻ sĩ nguyện ý góp sức cho Đại Khải, những người bị ép vào triều làm quan cũng không chịu làm, đa phần những chức quan được mua thì đều là ngồi không ăn bám."
Lâm Kinh Phác nhai kỹ nuốt chậm, vững giọng nối liền lời của hắn: "Xem ra, chế độ chọn lựa dù có thể nhất thời ngăn được thế gia quật khởi, nhưng chưa chắc đã là con đường ổn định quốc gia dài lâu hòa bình. Chiêu này của Yến Hồng đã là đi nhầm đường, vậy mà bảy năm qua chẳng sinh ra lần đại loạn nào, ông ta cũng có năng lực đấy chứ."
"Quả là như vậy." Ngụy Dịch thay đổi tư thế ngồi, mượn cớ đến gần y thêm mấy phần: "Vậy ngươi có biết, tại sao hậu cung của trẫm vẫn luôn trống rỗng không?"
"Chuyện này còn xa." Lâm Kinh Phác chuyên tâm ăn rau, liếc mắt nhìn hắn, có lòng tốt cho hắn một bậc thang đi xuống: "Không biết, ngươi nói đi."
Ngụy Dịch bật cười: "Phong hậu tấn phi là thủ đoạn để các đời Hoàng Đế cân bằng thế gia. Cung nào được sủng ái, nhà ai thế thịnh, từ trước tới nay hậu cung và tiền triều vẫn gắn chặt không thể tách rời. Làm sao Yến Hồng cam lòng trao quyền khống chế Nghiệp Kinh vào tay trẫm được. Không có hậu cung đằng sau, ông ta có thể dồn hết tâm trí lên triều. Ngươi có tin không, nếu chưa diệt trừ Yến Hồng, sợ là trẫm sẽ thanh tâm quả dục cả đời, đến lưu manh cũng chẳng làm được."
"Không muốn mà lại được, coi như Yến Hồng đang mài giũa tính tình ngươi đi." Lâm Kinh Phác không chút nghĩ ngợi, nửa đùa nửa thật.
Lửa than trong phòng cháy lách tách, Ngụy Dịch nghe tiếng vang, trong lúc vô tình lại quan sát được dáng vẻ Lâm Kinh Phác ăn đồ ăn, càng có mấy phần thất thần. Lễ nghi và bao quy củ phiền phức chẳng còn trên vai y, lại chẳng hề khiến người ta sinh lòng chán ghét, sâu hơn là vô cùng đẹp mắt.
Tư tâm hắn muốn cho Lâm Kinh Phác ăn nhiều hơn một chút, nhưng cũng rất muốn nhìn dáng vẻ chẳng hề tự phụ của y.
Nhất thời, tâm lý Ngụy Dịch vô cùng mâu thuẫn.
"Có câu nói ấm no sinh dâ,m dục, người sống mà, phải có d,ục vọng mới tốt." Hắn nói.
Lâm Kinh Phác không ăn nữa, chậm rãi gác bát đũa lại, cũng cảm thấy trong phòng hơi nóng, định đứng dậy đi tìm quạt.
Vậy mà ngón tay Ngụy Dịch như khảm vào sau thắt lưng y, câu y quay ngược trở về: "Trẫm nói cho ngươi, ban nãy ngươi dùng từ không đúng rồi. Tại sao trẫm lại cảm thấy, có dụ,c vọng mới là tốt?"
Lâm Kinh Phác tự dưng bị kéo lại, thân thể cứng đờ, nhận ra hắn vô cùng tích cực, cũng không biết mấy chữ "có d,ục vọng mới tốt" là có ý gì. Đầu mày y không khỏi nhíu lại, liếc hắn một cái cực nhanh, không tức giận cũng chẳng đón ý nói hùa: "Sớm muộn gì cũng có lúc thắng, ngươi đừng đói bụng ăn quàng."
Ngụy Dịch: "Bụng trẫm no rồi."
"No rồi thì tỉnh đi." Lâm Kinh Phác trước lạ sau quen, đứng tại chỗ gỡ thắt lưng xuống cho hắn nắm: "Ăn bữa cơm mà thôi, không đến nỗi phải cởi luôn quần áo."
Từ đầu đến cuối, Lâm Kinh Phác biết Ngụy Dịch là rắn rết lòng tham không đáy, còn có dụ,c vọng thắng bại chẳng thể đo đếm được.
Nếu y muốn kết thành tình đồng minh bền chắc, còn muốn đoạt được tư thế chủ đạo, tiếp xúc da thịt chắc chắn là biện pháp tối giản mà hữu hiệu nhất, kiếm bộn không lỗ, tình đồng minh còn vô cùng vững chắc, nhưng cũng là đánh vỡ quan hệ.
Dù xương cốt Lâm Kinh Phác có yếu ớt cũng nhất quyết không muốn hắn chiếm thế thượng phong. Đây là một trận ác chiến, khôi phục khoa cử chỉ là mở đầu.
Lúc này, Ngụy Dịch nắm một cái thắt lưng trong khoảng không, trong ngực lại không còn người: "Lâm Kinh Phác, ngươi có biết hai chữ "phong tình" viết thế nào không?"
"Sao lại không biết?" Lâm Kinh Phác đẩy ngược lại cho hắn: "Xem ra hẳn là trên người ta viết hai chữ này, mới khiến ngươi nhớ mãi không quên. Ta nhớ, trước đây ai là người nói không thích mỹ nhân?"
Ngụy Dịch cười nhẹ, ý tứ sâu xa chẳng rõ: "Trẫm là hôn quân, lời hôn quân nói ngươi cũng tin sao? Hôn quân và mỹ nhân mới là tuyệt phối."
Quách Tái đứng ở bên cạnh, mắt không dám liếc, đầu không dám nhấc, cũng không dám phát ra động tĩnh phá hỏng bầu không khí của hai vị chủ nhân, càng sợ đổ thêm dầu vào lửa. Hắn xoa xoa mồ hôi trên thái dương, cảm thấy đây là lần gian nan nhất cuộc đời mình.
Mãi tới canh hai, Ngụy Dịch mới định rời khỏi Thiên điện.
Trước khi đi, hắn không quên bàn giao lại cho Quách Tái: "Đừng quên ngày mai tới Nội khố lĩnh một cái thắt lưng ngọc mới cho chủ nhân của ngươi, ký tên trẫm vào đó. Chỉ được lấy cái tốt nhất, ít ra cũng phải là cái nào khảm chín viên ngọc..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]