Chương trước
Chương sau
"Trẫm đang thành thật với ngươi."

Bên tai Lâm Kinh Phác thoáng chốc rõ ràng hơn: "Nói với ta cái này để làm gì?"

"Trẫm đang thành thật với ngươi." Ngụy Dịch thuận thế nhẹ nhàng đặt tay lên vai y, nhưng cũng chỉ là để hờ chứ không thật sự chạm vào.

Mây đen phủ kín trời đêm, áng đỏ thoáng ẩn thoáng hiện, khói trong lư hương vương vấn đầy điện, lộ ra một hương vị mập mờ.

Lâm Kinh Phác không khỏi bật cười: "Sáu bộ Khải triều và nội phủ mới muốn thành thật với hoàng đế, sao đến lượt một tên ngoại địch như ta được."

"Ai địch ai bạn, trẫm phân biệt được. Đối với kẻ địch mạnh, địch nhân yếu ớt cũng có thể trở thành đồng minh. Huống chi trẫm khó giữ được ngươi, Yến Hồng sẽ còn tìm mọi cách để giết ngươi, lần này chỉ là may mắn. Ngươi nên tìm chỗ dựa đi thôi."

"Ngươi muốn mượn tay hắn để diệt trừ vương triều thù địch này sao?" Lâm Kinh Phác nói, lạnh nhạt gạt bỏ cánh tay trên vai.

"Đừng nói khó nghe như thế chứ."

Ngụy Dịch như không có gì mà thu tay về, rút khăn ra lau mồ hôi trên tay, "Trẫm đối xử chân thành với ngươi, đêm tất niên còn vì ngươi mà tự hạ độc vào chén của mình, chẳng lẽ còn phải moi tim ra cho ngươi nhìn hay sao."

Lâm Kinh Phác không nói gì, lặng lẽ quay đầu nhìn cấm quân ngoài thiên điện: "Hai chữ chân thành, e là còn kém xa lắm."

Ngụy Dịch cũng nhìn theo. Thân hình hắn cao lớn, cái bóng cũng kéo dài đến ngoài điện, chặn hết ánh sáng của Lâm Kinh Phác.

Hắn nói: "Dù sao ở ngoài triều trẫm cũng phải giả vờ một chút chứ. Tuy tính cách Thường Nhạc nghiêm túc, nhưng với bản lĩnh của ngươi thì nếu ngươi muốn làm gì thì nhất định hắn sẽ không ngăn cản ngươi. Đến thời điểm quan trọng, hắn còn sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi nữa kìa."

Lâm Kinh Phác đối mặt với sự lôi kéo vừa mềm vừa cứng này, y lạnh lùng hờ hững, chẳng hề dao động.

Ngụy Dịch không lay chuyển được y, dù sao cũng là do hắn lấy lòng trước thì cũng nên rộng lượng bày ra chút thành ý.



"Thường Nhạc."

Thường Nhạc lập tức đi vào điện: "Hoàng thượng, có thần."

Ngụy Dịch ném khăn tay cho hắn: "Kể từ hôm nay, ngươi không cần canh gác ở thiên điện nữa."

"Nhưng mà dư nghiệt này..."

"Y và trẫm đều cùng một phe."

...

Tuy Hách Thuận bị giam ở đại lao Hình bộ nhưng chả có ai dám thi hình hỏi cung gã, thậm chí còn có ngục tốt chủ động chuẩn bị thức ăn cho gã chẳng thua gì trong cung.

Ninh Vi Quân đẩy cửa lao đi vào, cảm thấy bên trong quá sáng nên sai người dập tắt đi vài cây nến.

Trong lao, Hách Thuận ngồi đó, còn hắn thì đứng cách chậu than.

"Hách công công." Ninh Vi Quân không khom lưng hành lễ, dáng người thẳng tắp.

Hách Thuận liếc mắt nhìn hắn, phun hạt xuống đất, gác chân chậm rãi nói: "Ngươi chính là chủ thẩm của án này, kẻ đã hạ lệnh bắt ta vào đây sao? Ngày thường không thấy ngươi ở ngự tiền, sao hoàng thượng lại khâm chỉ cho ngươi tới tra án nhỉ?"

"Đúng vậy, tại hạ là Ninh Vi Quân."'

Ninh Vi Quân bình tĩnh nhặt mấy hạt dưới đất lên, hỏi: "Đây là nho gì mà hạt lại màu đỏ?"

Hách Thuận trào phúng: "Dù sao ngươi cũng chưa thấy qua đồ tốt này. Cái này không phải trái nho tầm thường, đây chính là cống phẩm của Thanh Đề, vỏ ngoài màu xanh nhưng hạt lại màu đỏ, rất khó trồng, mười mẫu đất chỉ có thể trồng ra được một cây, đến mùa đưa vào cung tổng cộng cũng chỉ được hai xe."

"Mười mẫu đất trồng được một cây sao... Hách công công quả thật là có phúc phần."

Mỗi năm kho lúa của quốc khố chỉ đủ đáp ứng trong kinh thành, bá tánh trong thiên hạ vẫn còn ăn chưa đủ no, ruộng không thể cày nhưng tên hoạn thần này lại lạm dụng ruộng đất mà thỏa thê hưởng thụ trân quả.

Gương mặt hắn lạnh lẽo, ném hạt xuống bên chân Hách Thuận: "Cứ ăn nhiều một chút đi, thu hoạch năm sau e là ngươi không còn cơ hội để ăn nữa đâu."

Hách Thuận cả kinh, dậm chân mắng to: "Hỗn xược! Ngươi chỉ là một tên Phó lại ty đề lao hèn mọn mà cũng dám tới trước mặt ta nói nhăng nói cuội à!"

"Đây là đại lao Hình bộ, kẻ làm càn chính là ngươi. Không chỉ vậy, ta còn muốn giết sạch hết đám gian hoạn các ngươi nữa cơ!" Ninh Vi Quân hô lên một tiếng, ngục tốt liền đưa hình cụ cho hắn.

Trong ngục không thiếu kẻ gió chiều nào theo chiều ấy. Thấy không có người tiến lên, Ninh Vi Quân tự mình lấy hình cụ trói Hách Thuận lại, lạnh lùng nói: "Ta chính là người được hoàng thượng khâm định tra án, vụ án này được Yến thừa tướng đích thân giám sát, Hách Thuận và cung nữ hành thích kia lại là phu thê, nếu trong Hình bộ ta có kẻ cả gan bao che dung túng thì nhất định phải trình báo, sẽ xử tội chết cùng với tên gian hoạn này!"



Câu này vừa vang lên, đám người trong ngục lập tức im bặt, nghiêm túc hẳn lên.

Hách Thuận tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Ninh Vi Quân: "Được lắm, ngươi hù ai đó, chỉ bằng một con tiện tì mà dám định tội ta, Lưu Nga chỉ là con chim ta nuôi ngoài sân, hót hay khiến ta vui vẻ thì ta cho ăn, hót không hay thì mặc ta đánh mắng, ta còn không quan tâm tới ả thì sao quản được ả cấu kết với dư nghiệt chứ!"

Ninh Vi Quân: "Nếu ả ta cấu kết với dư nghiệt giết Tào Nại thì ngươi đừng mơ phủi sạch quan hệ."

Ánh mắt Hách Thuận hung ác, phá lên cười: "Cần gì phải phủi sạch? Ta một lòng một dạ trung thành, sao hoàng thượng lại không biết. Tính ra thì ta chính là người thân bên cạnh hoàng thượng, cho dù là ta cho người giết Tào Nại thật thì sao chứ, ngươi thử xem nào, nếu có thể đụng được một tấc nào của nội phủ thì ta sẽ gọi ngươi một tiếng cha nuôi!"

Ninh Vi Quân cầm thanh sắt nung đỏ rực, cổ họng Hách Thuật thắt lại, khí thế lập tức ỉu xìu.

"Ngươi, ngươi dám cả gan dụng hình với ta!"

Vẻ mặt Ninh Vi Quân hung ác, nhàm chán ném thanh sắt vào chậu than, tia lửa văng khắp nơi.

Đúng lúc này, bên ngoài có người vào thông báo: "'Ninh đại nhân, Trung thư tỉnh Thương thị lang đến ạ."

Ninh Vi Quân dừng lại, chỉ thấy Thương Châu mặc thường phục đứng ở bên ngoài.

Cấp bậc của hắn thấp hơn rất nhiều so với nàng, gặp mặt vẫn phải hành lễ.

Thương Châu đỡ lấy trâm gỗ trên mái tóc: "Án này đã giao cho Hình bộ thì những nha môn khác không tiện nhúng tay vào. Hôm nay Yến thừa tướng có chuyện quan trọng nên đã lệnh cho ta đến giám sát, xem Ninh đại nhân thẩm vấn như thế nào."

"Vâng." Ninh Vi Quân nhìn y phục của nàng, khẽ nhíu mày.

Thương Châu mỉm cười: "Sao thế, có gì không ổn à?"

"... Không có gì."

Giày lụa thêu bước vào, Thương Châu nhìn Hách Thuận, hỏi Ninh Vi Quân. "Đã thẩm vấn hết người của thiện phòng rồi sao?"

Ninh Vi Quân đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn chằm chằm trâm gỗ của nàng: "Đã thẩm vấn hết rồi, từ nguyên liệu nấu ăn đến quá trình nấu không có gì, độc đương nhiên là được bỏ vào lúc dâng thức ăn. Hạ quan đã cho giam riêng vài cung nhân, chỉ cần thêm mấy ngày nữa thì nhất định sẽ tra ra được."

Thương Châu gật đầu: "Ừm, Ninh đại nhân phí tâm rồi. Nếu thật sự tra không ra thì cũng không cần phải điều động binh lực."

Ninh Vi Quân sửng sốt, nhướng mày nhìn Thương Châu.

Hàng mày của Thương Châu mảnh như lá liễu: "Tào Nại chết là do bị ám sát, dù sao thì hoàng thượng cũng không ăn chén canh kia, có đúng không?"

Bả vai Ninh Vi Quân trầm xuống, vừa muốn phản bác thì lại nghe nàng nói tiếp: "Lúc nãy ta ở bên ngoài nghe được, Hách Thuận nói quả thật không phải không có lý. Người đã chết rồi, nếu Ninh đại nhân không tìm ra được bằng chứng thì vẫn nên thả người sớm một chút đi, cũng tự để lại cho mình một đường lui."



"Không thể được. Nếu cứ thả gã ra như vậy thì án tử này phải kết thúc như thế nào? Lưu Nga đã là vợ của gã, ắt gã là kẻ có hiềm nghi lớn nhất. Cho dù gã không liên can đến việc này thì ngày thường cũng ăn hối lộ, muốn truy cứu cũng thiếu gì án."

"Quả là chí khí của thiếu niên ——"

Lời này của Thương Châu không biết là khen ngợi hay là cười nhạo hắn, nàng dừng một chút rồi lại thong thả đáp lời: "Vậy tạm thời ngươi cứ giam gã lại đi, hoàng thượng tín nhiệm gã, thế nào cũng sẽ lệnh thả gã ra thôi. Kẻ hành thích đã chết, ngươi cũng không thể bắt thi thể của Lưu Nga mở miệng thừa nhận được. Ninh đại nhân, đây vốn là một cái án treo, giao cho ngươi là để xem ngươi tuổi trẻ gan dạ, có thể mềm nắn rắn buông mà tra án chứ không nói tới ngươi có tra ra được kết quả hay không."

Ninh Vi Quân càng nghe càng không vào, hờ hững hỏi: "Đây là ý của Yến thừa tướng sao?"

Thương Châu cười cười: "Ninh đại nhân, đây là ý của hoàng thượng."

Cả triều đều biết Thương Châu là học trò đắc lực của Yến Hồng, nàng là nữ quan duy nhất được Yến Hồng đề bạt, thời trước không có ai, sau này cũng chẳng có ai được như vậy, Ninh Vi Quân cười lạnh, trong lòng âm thầm rụt lại.

Thương Châu mỉm cười chắp tay thi lễ với hắn, tà váy lướt qua song sắt ngục giam không lưu lại dấu vết gì, nàng muốn cáo từ đi ra.

Nàng còn chưa đi ra khỏi ngục thì một kẻ hầu của Hình bộ vội vã chạy vào bẩm báo: "Ninh đại nhân, Thương thị lang, nha môn Tây Kinh vừa báo, biệt viện ngoài cung của Hách Thuận cháy rồi! Đã bị thiêu hơn phân nửa!"

Thương Châu vội dừng bước, hàng mày dần nhíu lại.

"Cháy sao?" Ninh Vi Quân nheo mắt: "Đất đai đứng tên Hách Thuận rất nhiều, quanh Tây Kinh thì có tới năm sáu nơi, ngươi nói là viện nào?"

"Thưa đại nhận, là viện gã nuôi Lưu Nga ạ!"



Tác giả có lời muốn nói:

Trong truyện Thương Châu tỷ tỷ xinh đẹp nhất, tạm thời hong có CP, là một mỹ nữ tập trung vào sự nghiệp của mình, xin đừng ghép CP nà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.