"Trẫm đang thành thật với ngươi."
Bên tai Lâm Kinh Phác thoáng chốc rõ ràng hơn: "Nói với ta cái này để làm gì?"
"Trẫm đang thành thật với ngươi." Ngụy Dịch thuận thế nhẹ nhàng đặt tay lên vai y, nhưng cũng chỉ là để hờ chứ không thật sự chạm vào.
Mây đen phủ kín trời đêm, áng đỏ thoáng ẩn thoáng hiện, khói trong lư hương vương vấn đầy điện, lộ ra một hương vị mập mờ.
Lâm Kinh Phác không khỏi bật cười: "Sáu bộ Khải triều và nội phủ mới muốn thành thật với hoàng đế, sao đến lượt một tên ngoại địch như ta được."
"Ai địch ai bạn, trẫm phân biệt được. Đối với kẻ địch mạnh, địch nhân yếu ớt cũng có thể trở thành đồng minh. Huống chi trẫm khó giữ được ngươi, Yến Hồng sẽ còn tìm mọi cách để giết ngươi, lần này chỉ là may mắn. Ngươi nên tìm chỗ dựa đi thôi."
"Ngươi muốn mượn tay hắn để diệt trừ vương triều thù địch này sao?" Lâm Kinh Phác nói, lạnh nhạt gạt bỏ cánh tay trên vai.
"Đừng nói khó nghe như thế chứ."
Ngụy Dịch như không có gì mà thu tay về, rút khăn ra lau mồ hôi trên tay, "Trẫm đối xử chân thành với ngươi, đêm tất niên còn vì ngươi mà tự hạ độc vào chén của mình, chẳng lẽ còn phải moi tim ra cho ngươi nhìn hay sao."
Lâm Kinh Phác không nói gì, lặng lẽ quay đầu nhìn cấm quân ngoài thiên điện: "Hai chữ chân thành, e là còn kém xa lắm."
Ngụy Dịch cũng nhìn theo. Thân hình hắn cao lớn, cái bóng cũng kéo dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-ngoc/2937929/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.