Edit: Bạch Mộc Tuyết Liên
Nhìn vách núi sớm đã nhìn không thấy cái gì, Tạ Dĩnh đột nhiên sinh ra xúc động muốn ôm tiểu bạch miêu một cái, bởi vì biết nguy hiểm nên hắn lưu lại nàng bên trong chùa Hộ Quốc tới. Giống như chỉ có ôm nó, tâm hắn mới sẽ không hoảng loạn như vậy, sẽ không có gì nghi ngờ như vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, Tạ Dĩnh mới cảm giác được cổ khó chịu trong ngực kia dần dần tiêu tán, hắn thoáng thu hồi mũi chân, không hề nhìn vách núi mây mù lượn lờ.
Nam nhân xoay người, liền thấy thuộc hạ chính mình trực tiếp quỳ gối bên cạnh, mà một đầu khác Dung Lệ cùng bọn loạn thần tặc tử ý đồ mưu phản tất cả đều bị người của hắn áp trêи mặt đất. Những người khác trong mắt đều hoặc nhiều hoặc ít mà xuất hiện hoảng loạn cùng sợ hãi, nhưng Dung Lệ không có.
Trước sau đều là thẳng tắp mà nhìn Tạ Dĩnh, ở thời điểm cùng hắn đối mắt, khóe miệng thậm chí liền hiện lên tươi cười tùy ý.
“Thật là đáng tiếc a! Ai nghĩ bệ hạ thế nhưng trong lúc náo động, ngoài ý muốn rơi xuống vách núi, bổn vương lại là huyết mạch duy nhất còn sót lại của hoàng thất. Nếu là Vương thúc không ngại, Dung Lệ nguyện ý đi theo phía sau Vương thúc, vì Vương thúc điều binh khiển mã, Dung Tự có thể làm được, bổn vương so nàng làm càng tốt, rốt cuộc nước không thể một ngày không vua…”
Nói xong, nam nhân ɭϊếʍ khóe miệng không biết từ nơi nào bắn lên vết máu, trong mắt tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-tra-nam/771211/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.