Chương trước
Chương sau
Lại là một năm đông, sâu trong hẻm Hàn Y ở kinh thành bỗng nhiên truyền đến một trận ho khan kịch liệt, ho đến mức giống như là muốn đem tim gan tì phổi thận của mình tất cả đều ho ra ngoài mới thoải mái...
Trùng hợp đúng lúc này, một người đàn ông xuyên một thân áo vải màu nâu, mặt trắng không râu xách theo một rổ đồ ăn, cùng đại tỷ cách vách bán xong đậu hủ trở về cười chào hỏi liền vào sân.
Vừa nhấc đầu liền thấy nam tử trong viện trêи người xuyên một thân trường bào màu trắng ngà voi đang ngồi ở giữa sân luyện chữ, người đàn ông xách theo một rổ đồ ăn vừa thấy hắn ta như vậy, lập tức liền buông xuống đồ ăn trong tay, "Ây da, gia của ta, ngài như thế nào lại từ trong phòng ra tới? Người thân thể còn không có hoàn toàn khỏe, bây giờ thật sự chịu không nổi lạnh, chuyện lần trước ngươi lại quên rồi sao? Mau vào cửa, mau mau vào cửa......"
Tiểu Lộ Tử ngươi làm sao tuổi càng lớn càng thích nhọc lòng?" Bạch y nam tử gác bút xuống, liền rửa tay bằng nước bên cạnh, cười nói.
"Ta á, chính là mệnh thích nhọc lòng, trước kia nhọc lòng Quý Phi nương......" Tiểu Lộ Tử vừa mới nói ra cấm kỵ, thấy biểu tình bạch y nam tử ngẩn ra, ngay lập tức ở trong lòng hô to không ổn, ngay sau đó lập tức xách lên giỏ rau bên cạnh, hưng phấn mà nói, "Gia, tháng này tiền tiêu hàng tháng ở trêи phát phá lệ sớm, ước chừng có hai mươi lượng đâu, trừ bỏ tiền mua thuốc cho ngài, đôi ta dùng ít một chút còn có thể dư lại không ít, đến lúc đó lại làm bộ quần áo mùa đông cho ngài, liền Vương Ký đầu phố được rồi, nguyên liệu nhà hắn ta......"
Mục Nguyên Tu nhìn người trước mặt một bộ dáng nỗ lực muốn đem đề tài tách ra, khẽ cười, "Được rồi, ngươi bây giờ chính là thật sự cùng ta nhắc đến Dung Tự cũng không có gì, phu thê một hồi cũng không có gì không thể nhắc. Gần nhất nghe được bên ngoài đều đang kể chuyện nói cái gì Duệ Vương điện hạ thích mỹ nhân không thích giang sơn, ta cũng thật sự không nghĩ tới, nàng thế nhưng cùng Mục Ấp Trần có chút liên lụy, càng không nghĩ tới Mục Ấp Trần vì nàng thậm chí liền giang sơn dễ như trở bàn tay cũng có thể từ bỏ......"
"Gia......" Tiểu Lộ Tử vẻ mặt lo lắng gọi một tiếng.
Rốt cuộc đến bây giờ hắn cũng còn nhớ rõ lúc trước nghe nói tin tức đã từng Cảnh Vương điện hạ mang theo Quý Phi nương nương đi Ký Châu, ý đồ cùng nàng đồng quy vu tận, gia nhà mình tại chỗ liền phun ra ngụm máu tươi, hôn mê suốt ba ngày ba đêm. Thậm chí sáng sớm tỉnh táo lại, đi đường cũng đứng không vững, bò cũng phải đi Ký Châu, trời mới biết hắn dậy vào buổi sáng sớm thấy đã từng hoàng đế trêи người xuyên áo trong dùng đôi tay trêи mặt đất bò, có thể làm hắn dọa đủ, sau đó lúc hắn đem người nâng dậy, trong mắt Mục Nguyên Tu một mảnh huyết hồng, phát sốt làm thần trí của người có chút không thanh tỉnh, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm hai chữ Tự Nhi.
Haiz, tội gì đâu?
Tiểu Lộ Tử trong lòng lúc ấy liền chỉ hiện lên mấy chữ như vậy, thật là tội gì a!
Lúc trước lại đây chiếu cố Hoàng Thượng có Tề Quý Nhân, Huệ Phi...v...v..., vừa nghe tân hoàng rời khỏi kinh thành, dọn dẹp đồ vật tất cả đều đi không còn một mảnh, cuối cùng thế nhưng chỉ còn lại có hắn một tiểu thái giám không nhà để về chiếu cố nghèo túng hoàng đế này.
Mấu chốt hắn nấu thuốc cho người, người còn uống không vào, trước sau nhắc mãi tên của Quý Phi nương nương, thẳng đến người nhìn thấy Dung Tướng Quân ở nhiều ngày sau vào kinh thành, lại nghe nói Duệ Vương điện hạ cứu Quý Phi nương nương, Hoàng Thượng lúc này mới uống xong thuốc, nhưng xương cốt rốt cuộc vẫn là suy sụp, thời tiết một khi trở lạnh, liền ho khan không ngừng, yêu cầu dùng thuốc dưỡng, nếu không phải Dung Tướng Quân, à không, hiện tại hẳn là kêu Hoàng Thượng, nếu không phải Hoàng Thượng nhân từ, mỗi tháng đều phát lệ phí hàng tháng, chỉ sợ hắn cùng Mục Nguyên Tu đều chịu không nổi mùa đông trước.
Kể từ đó hắn liền rất ít ở trước mặt hoàng thượng đề cập Quý Phi nương nương.
Haiz, không thể không nói, Quý Phi nương nương xác thật là lợi hại, nghe nói trong cung vị kia trước sau không nạp phi, không lập hậu, chính là đang vì Quý Phi nương nương lưu lại vị trí hoàng hậu.
Hắn khi đó còn ngây ngốc hỏi một câu Hoàng Thượng không phải ca ca của Quý Phi nương nương sao? Quý Phi nương nương như thế nào có thể làm Hoàng Hậu của hắn ta chứ?
Xuỵt, Tiểu Lộ Tử ngươi có phải ngốc hay không? Lớn tiếng ồn ào như vậy là sợ Vũ Lâm Vệ nghe không thấy đúng không? Ta cùng ngươi nói a, Hoàng Thượng hắn kỳ thật a căn bản không phải nhi tử của Dung lão tướng quân, Quý Phi nương nương nàng a, lại không phải Dung lão tướng quân nguyên phối sở sinh, hai người không hề có quan hệ huyết thống, đây làm sao thì không thể lập nàng làm hậu.
Trương đại nương quát tháo Tiểu Lộ Tử hắn thường xuyên thích buôn chuyện nhà phía đông dài nhà phía tây ngắn, bất quá hắn chưa bao giờ biết đến nguyên lai người buôn chuyện còn lấy bạc, hắn lúc trước từng đụng một người nam nhân mặc áo giáp trộm cho nàng bạc, còn cổ vũ nàng tiếp tục nói.
Sau này hắn lại ở trêи đường từng nhìn thấy một lần nam nhân mặc áo giáp kia, lần đó đúng là thời điểm Vũ Lâm Vệ xuất động bắt người, à đúng rồi, Vũ Lâm Vệ là một đội binh mới thành lập của Dung đế, chuyên môn bắt người, nghe nói bọn họ nơi nào cũng có, mặc kệ ngươi ở nhà đã làm chuyện gì bọn họ cũng đều biết rõ ràng, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ huyết tinh, trước công chúng cũng dám lấy mạng người, người lên kinh thành cũng không biết thấy qua bao nhiêu lần rồi, sau này cũng dần dần chết lặng, nhưng thật ra đều biết vị Hoàng Thượng mới đăng cơ này thủ đoạn sắc bén, nhưng ngày tháng của bọn họ lại càng ngày càng tốt, liền cũng không ai lòng lại sinh ra oán giận gì với hân ta. A, gần nhất phố đông bên kia mới mở tiệm lẩu hương vị rất ngon a, ly pha lê dùng cũng thuận tay, xà phòng rửa cũng sạch hơn di tử(*)......
(*) di tử: một loại xà phòng ở cổ đại, làm bằng mỡ heo lấy ở lá lách, dùng để tẩy rửa.
"Haiz, nghe Trương đại nương nói, Hoàng Thượng gần nhất giống như đi về phía Thái Sơn, không thể hiểu được như thế nào liền đi Thái Sơn chứ? Ngày mùa đông có cái gì đẹp......"
Đằng sau đoạn lời nói ngắn này, Tiểu Lộ Tử ngẫm nghĩ vừa không lưu ý thế nhưng trực tiếp liền nói ra miệng.
"Ngươi nói cái gì?"
"Dạ?"
"Ta hỏi ngươi vừa mới nói gì đó? Trương đại nương nói Hoàng Thượng đi nơi nào?" Mục Nguyên Tu bắt được cánh tay của Tiểu Lộ Tử vội vàng truy hỏi.
"A? Thái...... Thái Sơn...... Nàng nói Hoàng Thượng đi Thái Sơn......"
"Thái Sơn...... Thái Sơn......"
Mục Nguyên Tu ánh mắt tạm ngưng, theo hắn hiểu biết, Dung Phi Chu chưa bao giờ làm chuyện vô dụng, trong thời gian hơn một năm này, thành công tẩy não mọi người ở kinh thành, nhận định vị trí Hoàng Hậu sau này sẽ chỉ là Dung Tự, những quan viên phản đối, thậm chí là nghĩ sau này tiến công tiêu diệt Dung Tự, khó xử Dung Tự, toàn bộ bị hắn ta dùng thủ đoạn huyết tinh nhất giết chết, hơn nữa hắn ta làm ra rất nhiều ý tưởng, từng chút từng chút cải thiện cuộc sống của bá tánh, dẫn đến triều chính trong ngoài gần như đều là hắn độc đoán, Tề Thương Hải ban đầu chủ của Thương Hải Lâu, hiện tại Trấn Nam Hầu còn có được một chút quyền lực ở ngoài, triều đình trong ngoài đều bị Dung Phi Chu rửa sạch không còn một mảnh. Mấu chốt ngay cả Trấn Nam Hầu có thể chen mồm nói chuyện hiện tại cũng là vung tay chưởng quỷ, hoàn toàn mặc kệ mọi chuyện, mỗi ngày mang theo đám thuộc hạ của hắn ta uống rượu ăn lẩu, trãi qua rất vui vẻ.
Hắn ta lựa chọn ở thời gian lúc này đi Thái Sơn?
Tự Nhi......
Mục Nguyên Tu trong lòng rùng mình.
Cùng lúc đó, Dung Phi Chu mắt nhìn thuộc hạ quỳ trước mặt hắn, "Xác định Thiệu Thanh Vi đi con đường này?"
"Hồi bệ hạ, xác định."
Dung Phi Chu thấy nam nhân trước mặt sau khi trả lời xong mặt liền lộ vẻ khó xử nhìn hắn một cái.
"Chuyện gì?"
"Bệ hạ, Thiệu Thanh Vi kia hiểu biết nhiều thứ như vậy, chúng ta đến bây giờ cũng chưa moi ra được cái gì từ trong miệng nàng, bệ hạ ngài như thế nào......"
"Trẫm như thế nào sẽ mặc kệ nàng rời đi?"
"Dạ......"
"A, nàng hiện tại còn không phải ở dưới sự khống chế của chúng ta?"
"Nhưng cửu tinh liên châu mà vị lão đạo sĩ kia nói, Thiệu Thanh Vi nữ nhân này lại quỷ dị như vậy, nếu......"
"Không có nếu, không chỉ ta sẽ không làm nàng rời đi, Tiểu Tự cũng đồng dạng sẽ không làm nàng rời đi......"
Vừa nghe Hoàng Thượng nói đến chuyện của nguyên Quý Phi nương nương, nam nhân nói chuyện ngay lập tức trầm mặc xuống, nghe được Dung Phi Chu nói hai chữ đi xuống, hắn ta lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lui xuống.
Phải biết rằng hắn nguyên bản chính là binh lính đi theo Hoàng Thượng cùng nhau tiến binh doanh, xem như tâm phúc được Hoàng Thượng một tay đề bạt đi lên, chuyện gì của Hoàng Thượng hắn cũng biết, cũng có rất nhiều chuyện đều là hắn phân phó xuống, nhưng gần một năm qua, Hoàng Thượng biến hóa thật sự là quá lớn, quan trọng nhất chính là tâm tư của ngài càng ngày càng sâu, càng ngày càng khiến người nhìn không thấu.
Biến hóa như vậy kỳ thật sớm đã bắt đầu rồi, thật sự phải ngược dòng trở lại, khả năng phải ngược dòng đến lá thư kia......
"Phân phó đi xuống, chuẩn bị hành quân, tiến về, Ký Châu."
Ngày thứ hai, suy tư suốt một đêm, ra doanh trướng, Dung Phi Chu vẻ mặt tiều tụy phân phó như vậy.
"Tướng quân!" Tất cả mọi người không thể tin tưởng mà nhìn Dung Phi Chu trước mặt, rõ ràng ít ngày nữa liền đến kinh thành, nghe nói kinh thành giờ phút này, Mục Liên Hiên đỉnh đầu chỉ có hai mươi vạn binh, tướng quân như thế nào......
"Mục Liên Hiên đi Ký Châu, mang theo Tiểu Tự cùng một chỗ...... Ta cần thiết đi cứu nàng."
Vừa nghe đến tên Dung Tự, mấy tên phó tướng phía dưới tất cả đều trầm mặc xuống, còn có vài tên muốn nói chuyện nhìn thấy sắc mặt của Dung Phi Chu cũng im lặng theo.
Ra doanh trướng một đám người liền bắt đầu nổi giận lên, bọn họ cho rằng họ hiện tại đi theo Dung Phi Chu rời Ung Châu đó chính là đang tạo phản, chính là đem đầu buộc ở trêи lưng quần, ngày tháng giẫm lên lưỡi đao, gia hỏa này giỏi, vì nữ nhân nói không làm liền không làm, đây không phải đang chơi bọn họ sao? A? Một đứa muội muội thôi, được ngôi vị hoàng đế, muốn dạng nữ nhân gì, dạng đồ vật gì không có? Nghe nói nữ nhân kia cùng tướng quân còn là huynh muội khác cha khác mẹ......
Dung Phi Chu không phải không biết thuộc hạ bực bội cùng tức giận, nhưng vì Dung Tự hắn không có lựa chọn nào khác.
Một ngày sau, đại quân tới một nơi gọi là thôn Hàm Lâm, đại quân vừa mới đóng quân ở đồng bằng bên ngoài thôn, bọn họ liền phát hiện một tên thanh y thư sinh thế nhưng treo ở dưới gốc cây hòe lớn phía sau sườn núi, chờ bọn họ đem hắn ta cứu xuống, hắn ta cũng đã tắt thở, gần như cùng lúc, gần trong thôn chạy tới một đôi lão phu thê cao tuổi, vừa nhìn thấy thi thể của thư sinh này, trước đó đã khóc thành lệ nhân.
Sau đó bọn họ vẫn là từ trong miệng các thôn dân đi theo sau lưng lão phu thê biết được, thư sinh trẻ này vốn có một con dâu nuôi từ bé tình đầu ý hợp, chỉ tiếc nàng kia lớn lên quá mức mỹ mạo, bị viên ngoại trong thị trấn bên cạnh coi trọng, cưỡng ép đem nàng cướp đoạt trở về, hơn nữa mua được huyện lệnh, lấy lý do phẩm hạnh không đoan chính tước đoạt thân phận tú tài của hắn ta, nghe nói con dâu nuôi từ bé xinh đẹp của hắn ta hiện tại dường như cũng đã sớm thích cuộc sống phú quý trong hậu trạch của viên ngoại, cũng không có ý quay đầu lại.
Gần như là đồng thời, lính tiên phong Dung Phi Chu phái ra đi hỏi thăm liên tiếp chạy chết ba con ngựa, quỳ trước mặt Dung Phi Chu, "Tướng quân, đại quân của Duệ Vương điện hạ đúng như dự đoán của tướng quân, đại quân trì trệ không tiến, hiện nay từ Tề Thương Hải khống chế, Duệ Vương điện hạ thì mang theo một đội nhân mã trực tiếp chạy tới Ký Châu, nghe nói bây giờ quân của Duệ Vương toàn bộ sớm đã chuyển đầu dưới trướng của Tề Thương Hải, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày liền chuẩn bị tại nơi đó tiến về kinh thành......"
Tên lính tiên phong này sớm tại sau khi hắn vừa mới đọc xong thư khẩn của Mục Liên Hiên ngay lập tức phái đi ra ngoài, suốt hai ngày, không ngủ không nghỉ mới có thể từ nơi này đến Sung Châu vừa đi vừa về.
Về phần quan hệ của Dung Tự cùng Mục Ấp Trần là hắn đã từng chú ý tới vài tên Ngự Lâm Quân có ý muốn bảo hộ Dung Tự thì đã phản ứng ra, trừ Mục Liên Hiên, Mục Nguyên Tu đã rõ, hẳn là còn có một phương thế lực vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của Tiểu Tự, càng đừng nói trâm hoa mai kia trong tay của nàng.
Trước khi rời kinh hắn lấy nhi tử của vị Ngự Lâm Quân kia áp chế, được đến thứ mình muốn, Mục Ấp Trần quả nhiên cùng Tiểu Tự giao tình không cạn, mà hắn ta có thể làm ra bảo hộ như vậy ngay cả hắn cũng chưa chú ý tới, khả năng không chỉ là giao tình không cạn.
Nghe nói, hiện tại tự Tề Thương Hải dẫn dắt quân của Duệ Vương bây giờ sợ là đã hướng lên kinh thành mà đi.
Dung Phi Chu một mình một người ngồi ở dưới cây hòe vị thanh y thư sinh kia thắt cổ, một đêm chưa ngủ, cuối cùng khàn cổ, mang theo đại quân từ thôn Hàm Lâm thẳng tới kinh thành, kỳ thật lựa chọn thôn Hàm Lâm một vị trí càng gần kinh thành như vậy làm điểm dừng chân, hắn lựa chọn phái ra lính tiên phong trong khoảnh khắc nhận được thư khẩn, hắn nghĩ hắn có lẽ cũng đã làm xong quyết định.
Hắn tinh tường biết rõ Mục Liên Hiên yêu tha thiết Tiểu Tự, mặc dù hai bên đại quân của bọn họ không có một người đi cứu Tiểu Tự, hắn ta cũng như cũ sẽ không thương tổn Tiểu Tự một phân một hào. Hắn tinh tường biết rõ dựa vào tư thế Mục Ấp Trần vì Tiểu Tự suy nghĩ chu toàn, hơn nữa hắn hiểu biết rõ tính cách của Mục Ấp Trần, căn bản sẽ không bỏ Tiểu Tự cùng không màng. Hắn càng biết rõ giữa hắn và Dung Tự cách một cái khe rãnh thật sâu tên là huynh muội, thấy rõ ràng trong mắt nàng đối với hắn không có một chút xíu tình tố, nếu hắn không mượn ngoại lực, chỉ sợ ngay cả lưu lại nàng cũng không thể, mà lấy dung mạo của nàng, sau này nếu nàng nhảy vào ôm ấp của người có quyền thế ngập trời khác, hắn ngay cả cự tuyệt cũng không thể làm được.
Quyền lực là cái thứ tốt, nó luôn có thể mang đến cho người những gì họ muốn, không có quyền lực, hắn cũng chỉ là tên nhi tử của thư sinh nghèo kiết hủ lậu, ngay cả cho Tiểu Tự sinh hoạt sung túc cũng không thể, cả cái chết của phụ thân lúc trước hắn cũng bị người trong bóng tối đùa bỡn trong lòng bàn tay, hối hận, thống khổ, rối rắm, điên cuồng rồi lại căn bản khống chế không được sâu trong đáy lòng không hiểu sao nảy sinh nhỏ bé vui sướиɠ.
Hắn như vậy cỡ nào ti tiện, cỡ nào đáng sợ, cỡ nào thanh tỉnh, lại cỡ nào bi ai.
Chỉ có một con đường đó, hắn cũng chỉ có một con đường đó, có thể lưu lại Tiểu Tự, có thể che đậy ti tiện của mình.
Đúng, chỉ có một con đường như vậy.
Dung Phi Chu ngồi ở dưới tàng cây nhìn thoáng qua ánh sáng mặt trời nơi chân trời, nghĩ đến như vậy.
Suy nghĩ hoàn hồn, Dung Phi Chu cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình, Tiết Ngọc Thu nửa năm trước tại gia miếu mất tích, nghe Vũ Lâm Vệ truyền đến tình báo, nàng đúng là đi về phía Thái Sơn, mà Thiệu Thanh Vi trong miệng vẫn luôn lải nha lải nhải nói cái gì Thái Sơn, còn nói cái gì Cửu Tinh Liên Châu, mặc cho Tiểu Tự một người lưu lại cổ đại này tự sinh tự diệt......
Nữ nhân kia tuy rằng đầu óc không rõ ràng lắm, nhưng lời trong miệng đều là nói thật.
Dung Phi Chu hơi hơi mỉm cười.
Ước chừng mười ngày sau, Dung Phi Chu mang theo vài Vũ Lâm Vệ tới dưới chân Thái Sơn, Vũ Lâm Vệ mỗi một người đều là cao thủ ẩn tàng, cũng không cần hắn nói nhiều thì tất cả đều ẩn núp rồi.
Mà Thiệu Thanh Vi thế nhưng cũng ở một khách điếm nhỏ tại trấn trêи, giống như đang chờ cái gì.
Vào lúc ban đêm, bầu trời rơi tuyết nhỏ, sau nửa đêm có xu thế càng lúc càng lớn, khiến người đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Thiệu Thanh Vi cơ hồ là sống sờ sờ ở trêи giường bị đông lạnh đánh thức, tỉnh lại vừa thấy bên ngoài khắp nơi tuyết trắng, không khỏi một tiếng kêu rêи.
Nhưng vẫn dậy sớm ở trêи đường cái mua rất nhiều quần áo giữ ấm, thậm chí là lương khô, ngay cả nàng lúc trước ở trong cung trộm lấy đồ trang sức cũng gói kỹ đặt ở ngực, một bộ tư thế sắp đi xa.
Ước chừng vào lúc chạng vạng, nữ nhân này liền bắt đầu hướng Thái Sơn leo lên.
Cứ việc lạnh đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vẫn khó có thể khắc chế vui mừng cùng hưng phấn trong mắt.
Cùng lúc đó, thôn Ngân Diệp dưới chân Thái Sơn, cửa sân của một hộ gia đình cũng mở ra theo.
Trực tiếp liền đi ra hai dân làng thô kệch không chịu nổi, chỉ lộ ra hai khuôn mặt nhỏ ở bên ngoài.
Vừa thấy hai người bọn họ ra cửa, các thôn dân bên ngoài lập tức nhiệt tình hướng về phía bọn họ chào hỏi, "Này, Dung tiên sinh, Dung gia tẩu tử lại lên núi a?"
"Đúng vậy!" Trả lời họ chính là Dung gia tẩu tử có màu da cực trắng.
Khuôn mặt quay lại đó trừ bỏ Tiết Ngọc Thu còn có thể là ai.
"Nương tử, đi rồi!" Người nọ duỗi tay tiếp đón nàng quay đầu lại, rõ ràng là phiên bản đen quê Dung Tự.
Tiết Ngọc Thu trừng cô một cái, Dung Tự cười đến càng thêm vui vẻ.
Gần nửa năm nay cô vẫn luôn mang theo Tiết Ngọc Thu ở tại sơn thôn nhỏ này, nỗ lực giáo huấn tri thức hiện đại cho nàng, thậm chí còn dụ dỗ hệ thống làm một tấm chứng minh thư hiện đại cho nàng, miễn cho nàng tới hiện đại thành không hộ khẩu.
Tiết Ngọc Thu toàn bộ tiếp thu, không có bất luận nghi vấn gì.
Đi đến con đường núi tràn đầy tuyết, nàng rốt cuộc vẫn không có nhẫn nại, "Dung Tự, ngươi hiểu rõ bên kia như vậy, vì sao ngươi từ bỏ nơi đó? Ngược lại để cho ta......"
Dung Tự nghe được Tiết Ngọc Thu hỏi như vậy, mỉm cười, "Ta cùng ngươi không giống nhau, ta sớm muộn gì cũng sẽ đi......" Nhưng có khả năng không phải một cái vị diện với ngươi.
Nghĩ như vậy, Dung Tự lại mỉm cười.
Tiết Ngọc Thu không rõ.
"Dù sao ngươi ở chỗ này bị mọi người vứt bỏ đối với phật thư sống cô độc quãng đời còn lại, không bằng đổi hoàn cảnh không giống nhau? Ngươi mới 21 tuổi, quá nhỏ......"
"Nói giống như ngươi rất già......"
Dung Tự chỉ cười không nói.
"Ngươi...... Ngươi là vì Duệ Vương điện hạ sao?" Hồi lâu, Tiết Ngọc Thu lại hỏi như vậy, kỳ thật ngay cả nàng cũng không biết, Dung Tự thế nhưng đồng thời trêu chọc bốn người nam nhân, Mục Nguyên Tu thì không nói, đó vốn dĩ chính là phu quân của bọn họ, nhưng ai từng nghĩ đến nàng ấy thế nhưng là vì Cảnh Vương điện hạ vào cung, tân hoàng bây giờ Dung Phi Chu là ca ca Dung Tự, rồi lại có tin tức tiết lộ ra, bọn họ cũng không phải là huynh muội ruột, lúc nàng rời khỏi kinh thành, người kinh thành gần như đều sắp tiếp thu hoàng hậu Dung Tự này, càng đừng nói Duệ Vương điện hạ đã hơn một năm nay vẫn luôn nghiêm túc chiếu cố các nàng. (Ở trêи nói TNT rời đi nửa năm, bây giờ chiếu cố hơn 1 năm???)
Kỳ thật muốn nàng nói, vẫn là Duệ Vương điện hạ tốt, hai huynh đệ Mục gia quá tra, Dung Phi Chu rốt cuộc là ca ca, có chút lúng túng.
Nghĩ như vậy, Tiết Ngọc Thu cũng đã đi theo Dung Tự tới giữa sườn núi, đi theo nàng ấy vào một sơn động đã sớm chuẩn bị tốt.
"Ngươi nói hôm nay còn sẽ có người tới? Rốt cuộc là ai? Ngươi đã đùa ta hơn một năm rồi......"
Tiết Ngọc Thu còn chưa nói xong, Dung Tự lại bỗng nhiên bưng kín miệng nàng, đường núi bên kia ngay lập tức truyền đến một trận tiếng động dẫm tuyết "xột xoạt".
Tiết Ngọc Thu nhìn nữ nhân từ xa tới gần, nháy mắt liền trừng lớn hai mắt, lại quay đầu nhìn thấy Dung Tự khẽ nhếch khóe miệng, thế nhưng cảm thấy nàng ấy khả năng đã sớm biết Thiệu Thanh Vi khẳng định sẽ đến.
Nhớ tới nữ nhân này lúc trước nói nhiều thơ từ kinh diễm mọi người như vậy, đôi mắt Tiết Ngọc Thu không khỏi trừng đến càng tròn, hay là......
Bọn nàng nhìn nữ nhân này run run rẩy rẩy ngẩng đầu nhìn trời, nhỏ giọng mắng một câu, bởi vì cách quá xa, căn bản là nghe không rõ lắm nàng ta mắng cái gì.
Sau đó nàng ta tùy ý ngồi xuống.
Không sai biệt lắm đến thời điểm ánh trăng sắp dâng lên giữa không trung, Tiết Ngọc Thu kinh ngạc nhìn chín ngôi sao sắp nối thành một đường giữa không trung màu xanh mực.
"Đi!"
Dung Tự thúc giục nói, mang theo Tiết Ngọc Thu liền từ trong động vọt ra.
"Dung Tự, ngươi như thế nào...... Là của ta, cơ hội này là của ta!" Thiệu Thanh Vi không khỏi hoảng sợ.
Chờ đến lúc chín ngôi sao hoàn toàn nối thành một đường, trêи mặt đất lúc này bỗng nhiên xuất hiện một cái vòng sáng, đem Thiệu Thanh Vi cả người đều bao trùm.
Dung Tự tiến lên hai bước liền đem nàng ta đẩy đến trêи mặt đất, hơn một năm nay đi theo Mục Ấp Trần cũng không uổng công học, trực tiếp
liền đem Thiệu Thanh Vi la to áp chế trêи mặt đất.
"Lên a! Ngươi phát ngốc gì đó!" Dung Tự nói với Tiết Ngọc Thu.
"Ờ!"
"Dung Tự tiện nhân ngươi, ngươi không được chết tử tế, ngươi không được chết tử tế! Đây là cơ hội của ta, là của ta! Ngươi dựa vào cái gì bản thân không quay về còn không cho ta trở về, tiện nhân, tiện nhân, ta muốn giết ngươi......"
Thiệu Thanh Vi bị áp chế hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể dùng hết những gì đã học trong cuộc sống mà chửi ầm lên.
Dung Tự móc móc lỗ tai, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Trùng hợp đúng lúc này, cô bỗng nhiên nghe được một câu Tiểu Tự, quay đầu vừa vặn liền thấy được Dung Phi Chu mặc một thân áo lông chồn lớn màu trắng đứng ở cuối đường núi yên lặng nhìn cô.
Dung Tự nhìn thẳng hắn ta, Tiết Ngọc Thu bên cạnh vừa vặn liền đứng ở trung tâm vòng sáng.
"Dung Tự......" Cô nghe được nàng ấy lo lắng hô một tiếng, giây tiếp theo vòng sáng mạnh mẽ đã không thấy bóng dáng.
Dung Tự bị ánh sáng làm chói theo bản năng che lại hai mắt, Thiệu Thanh Vi dưới thân lại phát ra một tiếng kêu rêи tuyệt vọng nhất của cuộc đời này, sau đó ngơ ngẩn nhìn Tiết Ngọc Thu biến mất vô tung vô ảnh, ánh mắt hung ác, trực tiếp liền đem Dung Tự trêи người đột nhiên đẩy lên mặt đất.
"Ta giết ngươi!" Nàng ta vừa mới rống ra tiếng, Dung Phi Chu tiến lên chính là một cước, trực tiếp liền đem nàng ta đá bay đến bên vách núi, một hơi không thở nổi liền hôn mê đi.
Dung Tự nhanh chóng đứng lên, lui ra sau.
Dung Phi Chu thấy hành động này của nàng, ánh mắt u ám, ngay sau đó cười nói, "Tiểu Tự, ca ca tới đón muội về nhà......"
Dung Tự cau mày, lại lui về sau.
"Tiểu Tự, hiện tại huynh đã đem tất cả mọi chuyện đều đã xử lý tốt, chỉ cần muội cùng huynh về nhà thì được rồi, sao? Lại đây......"
Dung Phi Chu lại mỉm cười.
"Dung Phi Chu ngươi hiện tại cũng đã được ngôi vị hoàng đế, được quyền thế, muốn cái gì không có? Ta không thích hoàng cung, cũng không thích hậu cung, từ nay về sau ngươi làm Đại Ngụy đế của ngươi, ta làm dân thôn nhỏ của ta, chúng ta vốn không phải huynh muội, không bằng nước giếng không phạm nước sông được chứ?" Dung Tự đồng dạng cười đề nghị.
"Tiểu Tự, muội đây là đang trách huynh?"
"Cũng không có, chỉ là ta biết ngươi chỉ chọn thứ ngươi muốn thôi, đừng lại dùng ta làm cái cớ."
"Huynh cũng không có dùng muội làm cái cớ, hiện tại non sông gấm vóc này đã là Dung gia ta, chỉ cần muội cùng huynh trở về, muội chính là hoàng hậu duy nhất, thê tử duy nhất của huynh, chúng ta giống như lúc trước sinh hoạt vui vẻ, Mục Ấp Trần có thể cho muội, huynh cũng có thể cho muội gấp mười lần trăm lần ngàn lần, chỉ cần muội cùng huynh trở về."
"Chúng ta vốn là huynh muội......"
"Về sau cũng sẽ là, muội nếu không muốn làm hoàng hậu cũng có thể, liền làm trưởng công chúa thế nào, muội cùng huynh trở về, hiện giờ Mục Ấp Trần chính là loạn thần tặc tử, muội đi theo hắn ta trừ bỏ lang bạc khắp nơi hắn ta cũng không thể cho muội bất cứ thứ gì, muội từ nhỏ sống trong nhung lụa, ăn mặc chi phí đều là tốt nhất, chỉ cần muội cùng huynh trở về, mặc dù không làm Hoàng Hậu cũng là nữ nhân tôn quý nhất Đại Ngụy này...... Lại đây, Tiểu Tự......"
"Dung Phi Chu, ngươi...... Ngươi quá tham lam......"
"Người vốn dĩ chính là tham lam. Hiện tại Vũ Lâm Vệ của huynh đã đem trêи núi dưới núi tất cả đều vây chật không lọt một giọt nước, muội trừ bỏ cùng huynh trở về, không có lựa chọn nào khác."
"Phải không?" Dung Tự lại lui ra sau.
Nháy mắt đồng tử của Dung Phi Chu co rụt lại, vận khởi khinh công nhanh chóng tới bên người Dung Tự, nhưng tay vừa mới duỗi ra ngoài, "Dung Tự!"
Lại không nghĩ thế nhưng chỉ bắt được một mảnh góc áo của nàng.
"Tự Nhi!"
Ở phía sau hắn ta đồng dạng truyền đến một tiếng gào thét tan nát cõi lòng.
Người ở sau nghiêng ngả lảo đảo chạy như bay đến.
Lần thứ hai, lần thứ hai hắn tận mắt nhìn thấy Dung Tự từ trước mặt hắn rơi xuống.
"Gia......" Nhìn thấy đằng trước, Tiểu Lộ Tử đi theo phía sau hắn ta vẻ mặt kinh ngạc hô một tiếng.
Ngay sau đó mọi người ngẩng đầu, thế nhưng trực tiếp liền nhìn thấy một mảnh tuyết trắng xuất hiện ở trước mắt mọi người, cánh lớn bay lượn uyển chuyển lập tức hướng phương xa bay đi, hai người phía trêи không phải Dung Tự cùng Mục Ấp Trần còn có thể là ai.
"Đuổi theo!" Dung Phi Chu gắt gao nhìn chằm chằm mảnh tuyết trắng kia, bỗng dưng phất tay nói.
"Gia, ngươi không có việc gì...... Gia......"

"Phía dưới quá lạnh, nàng làm ta chờ cũng quá lâu rồi, Tiết Ngọc Thu đi rồi?"
"Ừ."
"Nàng là từ nơi đó tới?"
"Không phải."
"Về sau sẽ đi sao?"
"Không nhất định."
"...... Nếu thật sự phải đi, hy vọng nàng có thể trước tiên cùng ta nói một tiếng......"
"Tận lực."
Đáng tiếc "trước tiên" này tới quá nhanh, chỉ mười năm, Mục Ấp Trần sáng sớm vừa mới tỉnh dậy bỗng nhiên liền cảm thấy ngực rung động một trận, mở mắt ra, liền không cảm giác được sự tồn tại của mẫu cổ Khiên Ti Cổ.
"Dung Tự......" Hắn chạy ra khỏi sân, thanh âm nghẹn ngào hô một tiếng.
Không có, không có, khắp nơi đều không có......
Giây tiếp theo hắn liền nhìn thấy Dung Phi Chu đẩy ra cửa sân, bốn mắt nhìn nhau, hắn ta xem hiểu tuyệt vọng trong mắt của hắn.
"Không có khả năng!" Dung Phi Chu tiến lên hai bước một tay đem Mục Ấp Trần đánh ngã trêи mặt đất, hai mắt một mảnh huyết hồng.
"Không có khả năng...... Không có khả năng...... Không có khả năng......" Hắn không ngừng nhắc mãi như vậy.
Hắn tìm nàng mười năm, kiếm nàng mười năm, nhớ nàng mười năm, ngồi trêи ngôi vị hoàng đế cũng chỉ vì nàng thôi, vì sao, vì sao, vì sao......
Hắn đã đem hết thảy đều trải chăn xong a, chỉ cần Tiểu Tự cùng hắn trở về, chỉ cần cùng hắn trở về thì được rồi, hắn có thể không cần nàng làm hoàng hậu của hắn, chỉ cần giống như trước ở bên người của hắn, làm hắn vừa chuyển đầu là có thể thấy nàng thì được rồi, như vậy thì được rồi......
Dung Tự!
Dung Phi Chu nhìn Mục Ấp Trần không hề có ý đánh trả, mắt đỏ ngầu lại nâng lên một quyền, sau đó hung hăng nện ở trêи mặt đất bên cạnh gương mặt của hắn, bởi vì dùng sức thật sự quá lớn, Mục Ấp Trần thậm chí đều có thể nghe được xương tay của hắn ta truyền đến một tiếng giòn vang, sau đó một cổ mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập ra.
Trong mắt Mục Ấp Trần lại trước sau không có chút nào dao động.
Dung Phi Chu đứng dậy, thanh âm lạnh lẽo, "Mười năm trước đó coi như ta bố thí cho ngươi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bất luận như thế nào ta cũng sẽ tìm được Tiểu Tự, mặc kệ ngươi là cố ý diễn trò cũng được, hay là Tiểu Tự thật sự mất tích, dùng hết nửa đời sau của ta, ta cũng phải tìm thấy nàng, sau đó hoàn toàn đem nàng rời khỏi ngươi......"
Vô luận thiên sơn vạn thủy, bụi gai đầy đường, hắn cũng sẽ tìm được nàng.
Nghe vậy, Mục Ấp Trần nhỏ giọng cười, cũng không có ý trả lời.
Ngươi nếu có thể tìm được nàng thật sự quá tốt rồi...... Hiện tại hắn thậm chí ngay cả Khiên Ti Cổ cũng không cảm giác được, Dung Tự không thấy, thậm chí vô cùng có khả năng là trở về, thế giới này, trêи trời dưới đất cũng sẽ không còn có thân ảnh của nàng, như vậy còn hắn thì sao? Hắn nên làm cái gì bây giờ a?
Nửa đời trước hắn đều sống bên trong tử thù của mẫu hậu, giả ngây giả dại sống qua ngày, cũng chỉ vì sống sót cùng báo thù hai việc này thôi, là Dung Tự trao cho hắn loại ý nghĩa thứ ba. Giang sơn mỹ nhân, giang sơn mỹ nhân, hắn lúc trước may mắn hơn Dung Phi Chu lựa chọn con đường hoàn toàn không giống hắn ta, giang sơn này hắn vốn dĩ không có hứng thú, sư phụ hắn từng nhận xét hắn, nhân kế có thừa, tàn nhẫn không đủ, thay lời khác mà nói hắn căn bản không phải thành phần làm hoàng đế, Dung Phi Chu so với hắn thích hợp hơn, ngay cả Thương Hải cũng đồng dạng cho rằng như vậy, cho nên lúc trước hắn vì Dung Tự từ bỏ cơ hội vào thống trị kinh thành, căn bản không khuyên nhủ hắn nhiều, thậm chí tự mình đem binh tướng phía dưới thu về an bài một chút, bản thân mang theo bọn họ lên đường.
Hắn từng quá may mắn a!
Đáng tiếc quá ngắn, ngắn đến hắn còn có nhiều lời như vậy cũng không có cùng Dung Tự nói qua, nhiều cảnh đẹp như vậy cũng chưa mang theo Dung Tự cùng đi xem, mấu chốt nhất chính là cứ việc trong lòng hắn khả năng sớm đã hừng hực như biển lửa, lại trước sau cũng chưa từng cùng Dung Tự nói qua một câu hắn ái mộ nàng, có thể vì hắn đừng rời khỏi hay không, có thể vì hắn lưu lại hay không, lâu một chút, lại lâu một chút......
Nhưng hắn lại không dám làm bất luận thăm dò vượt quỹ đạo nào, hơn mười năm này, hai người vẫn luôn tôn trọng nhau như khách, giống như bằng hữu sẽ cùng nhau uống rượu dùng cơm, sẽ cùng nhau mua vật phẩm trong nhà, hắn cho rằng hắn sẽ chờ được, hắn cho rằng đối phương sẽ thấy hắn, hắn cho rằng......
Mục Ấp Trần ngơ ngẩn nhìn bầu trời xám xịt, hồi lâu lại bật cười, càng cười thanh âm càng lớn, tại nơi hoang dã trống vắng vô cùng này có vẻ phá lệ thê lương, tuyệt vọng.
Dung Tự, nàng sao mà tàn nhẫn? Sao mà vô tình?
Lại là mười năm, Mục Ấp Trần cùng Dung Phi Chu lại tìm kiếm nàng suốt mười năm, đáng tiếc không có, chỗ nào cũng không có, Dung Tự giống như căn bản không có xuất hiện trêи thế giới này, hoàn toàn biến mất không thấy.
Mục Nguyên Tu vẫn là tại Dung Tự sau khi mất tích nửa năm mới biết được tin tức này, sau khi phun ra ngụm máu bầm, lại có chút rộng mở thông suốt, mang theo Tiểu Lộ Tử khắp nơi du lịch, nghe nói Dung Phi Chu hầu như đã đem toàn bộ thế giới đều lật tung khắp nơi, thậm chí cũng sắp đi phía đối diện của đại dương rồi.
Mà Mục Ấp Trần lại trở về bên trong sân nhỏ lúc trước hắn cùng Dung Tự cư sống qua, chưa bao giờ rời đi.
Một ngày này, Mục Nguyên Tu đi ngang qua Tô Châu, bởi vì lạc đường vào trong rừng đào, thế nhưng nghe được thanh âm hi hi ha ha của một đám tiểu hài tử.
"Ngốc tử, ngốc tử, ta muốn đường, còn muốn đường......"
"Ngốc tử, ngốc tử, nương tử ngươi có trở về tìm ngươi hay không a? Hì hì hì......"
"Liền biết nàng sẽ không trở về, nàng lại không phải ngốc tử, mới không cùng ngốc tử ở bên nhau đâu, hơn nữa ngươi còn là người què, còn là người xin cơm......"
"Hì hì, đúng rồi đúng rồi, ngươi luôn nói nương tử ngươi giống như là tiên nữ, tiên nữ mới chướng mắt xin cơm!"
Mục Nguyên Tu chuyển qua một chỗ ngoặt, vừa lúc liền thấy được một người nam nhân đầu bù tóc rối đang nhỏ giọng phản bác cái gì, thanh âm nghẹn ngào khó nghe, hai chân dường như đều có vấn đề, run rẩy từ trong lòng ngực móc ra đường, liền nghe được mấy tiểu hài tử cười hì hì chúc mừng hắn cùng nương tử bách niên hảo hợp, sau đó ngay lập tức giải tán.
"Đệ......" Mục Nguyên Tu khϊế͙p͙ sợ hô lên, khuôn mặt đó hắn nhận ra, không phải Mục Liên Hiên còn có thể là ai, hắn ta mất tích nhiều năm như vậy, hắn nguyên tưởng rằng hắn ta đã chết.
Ngốc tử đó lại dường như bị hoảng sợ, sau đó quay đầu hướng về phía hắn ngây ngô cười, liền từ bên người hắn nhanh chóng vọt đi qua, đi ra thật xa lại quay đầu nhìn hắn một cái.
"Đệ......"
Mục Nguyên Tu muốn đuổi theo, nhưng ngốc tử kia tuy rằng chân cẳng không tiện, đường lại cực kỳ quen thuộc, một hồi đã không thấy bóng dáng.
Thẳng đến hoàn toàn thoát khỏi Mục Nguyên Tu, Mục Liên Hiên bước chân khập khiễng, dần dần chậm lại, biểu tình ngây ngô cũng không có, hơi cong cong khóe miệng, đôi mắt lại như là đang khóc.
Nhìn rừng đào trước mặt, chỉ cảm thấy giây tiếp theo phấn y nữ tử năm đó dường như sẽ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Nàng sẽ xuất hiện, hắn nói với chính mình như vậy.
Cho nên nhất định không thể rời đi.
Mà ở phía sau hắn ta, Mục Nguyên Tu thở hồng hộc dừng bước, nhìn phương hướng đệ đệ nhà mình biến mất, than một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Lộ Tử phía sau, đối với hắn ta ôn hòa mỉm cười, "Đi thôi, trở về đi......"
"Gia, nhưng......"
"Tùy hắn ta đi thôi."
Trước khi đi, Mục Nguyên Tu lại quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, có lẽ vận mệnh chú định thật sự có tồn tại báo ứng, hắn nhiều năm du lịch, như cũ không bỏ xuống được Dung Tự, lại trước nay cũng không có mơ thấy nàng một lần. Mục Liên Hiên nửa điên nửa dại, may mắn còn sống, cũng chỉ là thê lương còn sống, thấy chân hắn ta từ trêи tường thành rơi xuống đã hoại tử, ngay cả xương cốt cũng lộ ở bên ngoài, hắn ta lại trước sau cũng không có ý tìm thầy thuốc trị bệnh.
Dung Phi Chu ôm một cái mộng hư vô mờ mịt, hầu như muốn đem toàn bộ thế giới đều lật lên từng cái, tuy không thu hoạch được gì, lại trước sau không chịu từ bỏ. Mục Ấp Trần hẳn là xem như may mắn nhất, Dung Tự cùng hắn ta ở chung mười năm, nhưng đồng thời hắn ta lại là bi ai nhất, có được lại mất đi, hôm qua đủ thứ thường xuyên toát ra gặm cắn tâm của hắn ta, ôm hồi ức quá khứ, sống mơ mơ màng màng, không muốn tỉnh lại.
Mười năm, lại mười năm, Mục Nguyên Tu bởi vì vấn đề thân thể đã sớm rời đi, Mục Liên Hiên thì tại một một ngày ở dưới cây hoa đào bị người phát hiện thi thể hắn đã sớm đông lạnh đến cứng đờ, Dung Phi Chu cả đời đều ở bên trong tìm kiếm, nhưng thật ra đem ranh giới Đại Ngụy một mực mở rộng tới hải ngoại, lại cả đời chưa lập gia đình.
Mục Ấp Trần thì ở một lần sau cơn mưa té ngã một cái, liền hoàn toàn không thể tự gánh vác.
Thời khắc hấp hối, hắn dựa vào dưới tàng cây quỳnh hoa trong viện, đó là hắn cùng gieo với Dung Tự trước đây, hiện tại sớm đã cành lá tốt tươi.
Trong mơ mơ màng màng, thế nhưng lại thấy được Dung Tự năm đó mới gặp xuất hiện ở trước mặt hắn, mặt mày tinh xảo, dung nhan tuổi trẻ, đối với hắn hơi hơi mỉm cười.
"Nàng, tới đón ta sao?"
Mục Ấp Trần cũng mỉm cười theo, sau đó từ từ khép lại hai mắt, cánh hoa quỳnh trong phút chốc liền rơi xuống đầy người đầy mặt của hắn.
------
Bên trong không gian hệ thống, 417 từ bộ dáng của Dung Tự lại lập tức biến thành trạng thái hư hóa trước đây, cảm thấy mỹ mãn nhìn thoáng qua viên cầu nhỏ trong góc, tiến lên liền "oa i" một ngụm nuốt đi xuống.
Năng lượng!!
Hệ thống, mày có phải hay không đang lười biếng? Thế giới sau như thế nào còn không bắt đầu?
Mở ra vị diện nhiệm vụ ------
Mày sao lại thế này? Chiếm tiện nghi gì? Thanh âm của mày giống như rất vui vẻ?
[ Mặt vô tội ] ????
♂️????
Còn biết chơi emoji* thật là! Đi rồi......
(*) emoji: biểu tượng cảm xúc
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Mịa nó, số lượng từ quá nhiều rồi (????) , Ngọc Phi ở thế giới hiện đại ~~
_________HẾT TG4_________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.