"Hoàng Thượng......" Thiệu Thanh Vi đỡ lấy vách tường đi đến phía trước một bước, cực kỳ suy yếu hô một tiếng. Nàng không cam lòng, nàng thật sự không cam lòng, hài tử của nàng đều bị người hại không còn, vì cái gì phu quân nàng căn bản không vì nàng điều tra hung thủ giấu ở sau lưng, rõ ràng nàng vẫn luôn bảo hộ cẩn thận như vậy, hài tử lại vẫn là không còn, đây không phải có người sau lưng đối với nàng hạ độc thủ là cái gì? Đóa tuyệt thế bạch liên hoa Ngọc Phi kia, trêи mặt đối với ai cũng cười tủm tỉm, nhưng lòng lại độc hơn bất kì ai, mang theo đám nữ nhân kia mỗi ngày đến đây tìm cơ hội đối với nàng xuống tay, vì cái gì Mục Nguyên Tu không đi điều tra nàng ta? Ngược lại chỉ để lại một câu nhẹ nhàng nghỉ ngơi cho tốt như vậy...... Chờ nàng không cam lòng đuổi theo, ngược lại thấy hắn ta đem Dung Tự gắt gao ôm vào trong ngực. Nữ nhân đó đồng dạng cũng là xuyên qua a, thậm chí tới còn trễ hơn nàng nhiều, sẽ đối với người cha tướng quân kia của nàng ta có cảm tình gì đáng nói, còn cố ý chọn thời điểm có Mục Nguyên Tu mà đi ngang qua trước cung nàng, đây không phải lòng Tư Mã Chiêu, thì là cái gì? Còn giả mù sa mưa lộ ra bộ dáng bi thương khó chịu, hài tử của nàng là thân nhân có cùng máu mủ với nàng a! Tại sao nàng len lỏi một chút đồ vật như vậy cũng muốn cùng chính mình đoạt? Tại sao nàng ở dị thế hậu cung có được một chút huyết mạch của bản thân, có được duy nhất một người thân của mình, những nữ nhân ác độc đó cũng không cho phép? Nàng làm sai chuyện gì? Còn không phải là đạo văn một hai câu thơ từ của tiền nhân cải thiện sinh hoạt của bản thân sao? Nàng cũng không cảm thấy chính mình làm sai bất luận chuyện gì, cho dù...... Cho dù lặp lại một lần nữa nàng như cũ sẽ lựa chọn như vậy! Sai chính là đám nữ nhân ác độc Ngọc Phi kia, cùng tiện nhân Dung Tự dối trá đến cực điểm! Dung Tự lướt qua bả vai của Mục Nguyên Tu, nửa mở mắt, vừa lúc liền thấy Thiệu Thanh Vi trong mắt còn chưa hoàn toàn tan mất âm độc cùng oán hận. Đúng vậy, nữ nhân này vĩnh viễn đều là như thế này, nàng ta vĩnh viễn cảm thấy bản thân là chính xác, là đúng, cái gọi là người không phạm ta, ta không phạm người, ý tứ đó là người ta không thể phạm nàng ta một phân, nếu không nàng ta đem gấp trăm lần ngàn lần trả thù, nàng ta làm những chuyện như vậy vĩnh viễn đều là chính xác, nếu có gì sai, thế chỉ là vấn đề của người khác! Đạo văn thơ từ của tiền nhân bị Dung Tự vạch trần, nàng ta hận Dung Tự, dùng độc kế bại hoại này hoàn trả lại Dung Tự, ngươi tới ta đi. Rớt hài tử cũng chỉ là người khác hãm hại nàng ta, sau đó không biết lại nghĩ ra mưu kế gì để hại ai. Nữ nhân này, chính là phải làm cho nàng ta ăn đau khổ, nhận rõ thế giới này cũng không phải lấy nàng ta làm trung tâm, tam quan nàng ta cũng không tương đương với thế giới quan của thế giới này mới tốt. Dung Tự ở trong lòng yên lặng nghĩ đến, Mục Nguyên Tu bên cạnh bỗng dưng quay đầu lại, nhìn Thiệu Thanh Vi một thân đơn bạc đứng ở cửa cung, mắt nhìn nàng ta. Bởi vì đẻ non, trêи khuôn mặt nhỏ hầu như không có một chút huyết sắc, làn da trắng nõn ban đầu cũng trở nên vàng sạm như nến, môi khô nứt, một bộ dáng nguyên khí đại thương, trong lòng còn không khỏi có chút khác thường, nhưng càng nhiều lại là nhàm chán. Vì cái gì luôn nói có người hại chết hài tử của nàng? Bởi vì quá mức coi trọng hài tử của mình, toàn bộ Ngưng Lộ Cung đều là tâm phúc của hắn, những phi tần đó đừng nói là xếp người vào được, cho dù là tặng chút đồ vật lại đây, đều phải trải qua vài vòng trình tự, phái lão nhân trong cung đi qua, đối với mấy tiểu kỹ xảo này của hậu cung quen thuộc đến thậm chí liếc mắt một cái là có thể nhìn ra loanh quanh lòng vòng bên trong. Kia cũng là hài tử của hắn, hắn có thể không để bụng? Sự thật chính là những nữ nhân đó ngay cả cơ hội động thủ cũng không có, hài tử chính là bởi vì tự Thiệu Thanh Vi cả ngày nghi thần nghi quỷ, không ăn cơm nghỉ ngơi thật tốt, tự mình cấp chính mình dọa rớt. Cùng nàng ta nói bao nhiêu lần, đừng luôn để ý những chuyện không quan trọng đó, hài tử trong bụng mới là trọng yếu nhất, mấu chốt nhất, thậm chí hắn cũng đã hứa hẹn với nàng ta, chỉ cần nàng ta sinh hạ hài tử trong bụng, bất luận nam nữ, hắn đều sẽ đem nàng ta nâng lên tần vị, vì sao còn phải để ý những chuyện nhàm chán đó, lời nói của hắn chẳng lẽ không có phân lượng như vậy? Hiện tại hài tử rớt ngược lại biết lại đây cùng hắn khóc, biết sớm đã không làm? Mục Nguyên Tu trong lòng chán ngán vô cùng, duỗi tay dắt lấy tay Dung Tự, nhàn nhạt liếc nhìn Thiệu Thanh vi đứng ở cửa cung ngay cả cẳng chân cũng bắt đầu run lên một cái, "Thái y nói nàng nghỉ ngơi cho tốt, nàng hiện giờ đẻ non, còn cần cẩn thận điều dưỡng, không thể thấy gió, nhanh chóng trở về. Chuyện hài tử, thân thể nàng điều trị khỏi, về sau chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có......" Nói, liền muốn nắm Dung Tự đi ra ngoài. "Hoàng Thượng......" Thiệu Thanh Vi thê lương hô một tiếng. Tại sao muốn đối với nàng như vậy? Tại sao? Nàng ở thế giới này không có thân nhân, không có bằng hữu, cũng chỉ có hắn ta, tại sao còn muốn đối với nàng như vậy? Rõ ràng trước kia nàng chỉ cần rớt một giọt nước mắt hắn ta cũng sẽ đặc biệt đau lòng, bởi vì biết gia thế của nàng không hiển hách, cho nên luôn che chở nàng, thậm chí còn dựng lên cái tấm mộc Dung Tự để bảo hộ nàng, thích ăn nhất đồ ăn nàng làm, nói thời điểm cùng nàng ở bên nhau mới là thoải mái vui vẻ nhất. Tạo sao? Tại sao hiện giờ nàng đều thành cái dạng này? Hắn ta lại thờ ơ chứ? Ngược lại nắm tay thứ mà trong miệng hắn hay nói là tấm mộc, không phải nói quý phi điêu ngoa tùy hứng nhất, ngang ngược vô lý nhất sao? Tại sao? Tại sao cũng không quay đầu lại xem nàng một cái chứ? Thiệu Thanh Vi nhìn bộ dáng Mục Nguyên Tu căn bản là không muốn cùng nàng nói nhiều, nắm tay Dung Tự liền đi đến phía trước. Chỉ cảm thấy toàn thân đều run rẩy dữ dội, nước mắt càng là khống chế không được mà từng giọt từng giọt rơi xuống. Trùng hợp đúng lúc này, Dung Tự bỗng nhiên quay đầu qua nhìn nàng ta một cái. Dung Tự có thể thề, một cái liếc mắt đó của cô thật sự không có ý tứ khác, cũng chỉ là nhất thời tò mò, nhất thời không não, mới quay đầu lại, ai biết thiếu chút nữa đã bị đôi mắt muốn ăn thịt người của Thiệu Thanh Vi làm cho khϊế͙p͙ sợ. Nữa, lại nhớ trêи đầu cô. Thoát khỏi hoàng thất nhiều bạc tình, Thiệu Thanh Vi nàng ta một người hiện đại hẳn là nhìn rõ ràng hơn mới đúng a! Còn có, tra nam tra ngươi, ngươi có thể chỉ hận hắn ta hay không, ta một người địa vị còn cao hơn ngươi, vợ nhỏ vào cung còn sớm hơn ngươi, ngươi dựa vào cái gì hận ta? Còn muốn đem tra nam tra ngươi từ ta đây đòi lại? Dung Tự tỏ vẻ tâm hơi mệt. Dọc đường đi theo Mục Nguyên Tu hồi cung cũng không có ý tứ nói chuyện, luôn chỉ an an tĩnh tĩnh đi ở bên người hắn ta. Mục Nguyên Tu thấy Dung Tự như vậy, nháy mắt trong lòng liền có chút kinh ngạc. Nhưng nghĩ Dung Thiên Phổ luôn luôn yêu thương Dung Tự, ông ta vừa chết, Dung Tự chịu đả kϊƈɦ lại là không nhỏ. Nhưng Dung Thiên Phổ chết đối với hắn lại cực kỳ có lợi. Bởi vì chính mình vui sướиɠ là thành lập dựa trêи Dung Tự thống khổ bi thương, hiếm khi, Mục Nguyên Tu trong lòng mềm mại, giữ chặt tay Dung Tự, nhéo một cái, thấy nàng ta kỳ quái nhìn qua. Mặt trời lặn phía tây núi, lúc này phía sau Dung Tự đúng là ánh chiều tà vàng cam của hoàng hôn. Bởi vì nàng ta chưa tô son phấn, ngược lại nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta giống như là được mạ một tầng ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, mặt mày mềm mại, ánh mắt thanh triệt nghiêm túc, sợi tóc mai ở trong gió chiều đầu hè nghịch ngợm nhảy lên. Từng cái, từng cái...... Trong nháy mắt, Mục Nguyên Tu bỗng nhiên cảm thấy tâm của mình cũng giống như nhảy theo cùng sợi tóc kia một cái.
"Làm sao vậy?" Dung Tự nhẹ nhàng hỏi. Nha đầu ngang ngược này không điêu ngoa nhưng thật ra xinh đẹp đáng yêu rất nhiều. Mục Nguyên Tu bỗng nhiên nghĩ đến như vậy. Nhưng ngay sau đó hắn liền nghĩ đây khẳng định là biểu hiện giả dối, Dung gia không có Dung Thiên Phổ còn có Dung Phi Chu, nhớ rõ gần nhất hắn được tình báo đó là Dung Phi Chu tuy rằng khi còn bé cùng muội muội này của hắn ta nháo đến không thoải mái, nhưng gần đây đã hòa hảo, không chỉ có như thế, còn chính miệng hứa hẹn, về sau nhất định sẽ chiếu cố tốt muội muội này. Cho nên Dung Tự hiện tại cái dạng này, tất nhiên cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, điêu ngoa tùy hứng mới là diện mạo chân thật nhất của nàng ta. Nghĩ như vậy, Mục Nguyên Tu trong nháy mắt trước đó sinh ra rung động lập tức tan thành mây khói, đối với Dung Tự mỉm cười, "Không có gì, mẫu hậu gần đây sinh bệnh, hôm nay rảnh rỗi không bằng nàng và ta cùng đi vấn an bà, bà vẫn luôn nhớ nàng......" "Dạ, được." Dung Tự gật đầu, chớp mắt đem độ hảo cảm của Mục Nguyên Tu vừa mới biến hóa hoàn toàn vứt qua sau đầu, cũng hướng về phía Mục Nguyên Tu mỉm cười. Mà chờ cô thấy Mộ Dung Uyển, mới hiểu được bệnh của vị Thái Hậu này chỉ sợ thật sự không nhẹ lắm, nằm ở trêи giường, sắc mặt thậm chí so với Thiệu Thanh Vi vừa mới đẻ non còn muốn dọa người hơn, tóc gần như bạc một nữa, nếp nhăn khóe mắt từng đường từng đường lộ ra tới, giống như là trong một đêm già đi ba mươi tuổi, Dung Tự nơi nào còn thấy được bộ dáng thiếu nữ xinh đẹp động lòng người ở lần gặp mặt đầu tiên. Không đúng...... Dung Tự ánh mắt vừa động. Ngay sau đó đột nhiên nhanh trí, chẳng lẽ Mục Ấp Trần đã hướng bà ta động thủ? Đúng, cũng đúng, hiện tại mới là lúc Thái Hậu chậm chạp nhất, bi thương nhất khó có thể bận tâm đến chính mình, lúc này liền thích hợp nhất xuống tay. Nghĩ như vậy, Dung Tự khe khẽ thở dài. Nữ nhân này có thể xem như mồi dẫn tất cả bi kịch của bọn họ đời trước, cho dù Mục Ấp Trần thật sự đối với bà ta xuống tay, cũng coi như là ở ác gặp dữ. Cô đứng ở trước giường nhìn Thái Hậu hôn mê bất tỉnh một cái, liền đi theo Mục Nguyên Tu lui ra, nghe hắn ta nói gần đây triều sự rất nhiều, buổi tối sẽ nghỉ ở Dưỡng Tâm Điện, kêu Dung Tự tự mình trở về nghỉ ngơi cẩn thận. Lúc sắp ra cửa, một tiểu cung nữ lỗ mãng hấp tấp bỗng nhiên từ một bên vọt ra, trực tiếp đụng vào người của Mục Nguyên Tu, vừa nhấc đầu thấy Mục Nguyên Tu ngay lập tức quỳ xuống mặt đất bắt đầu điên cuồng dập đầu. "Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội......" Tiểu cung nữ run rẩy thân mình, không chịu nổi mà cầu xin tha thứ. Mục Nguyên Tu cũng không biết có phải nhất thời thiện tâm bộc phát hay không, hay là muốn tích đức cho mẫu thân sinh bệnh của mình, thế nhưng không có truy cứu. Sau đó Dung Tự liền thấy cái trán của tiểu cung nữ này dập đến đỏ bừng, vẻ mặt kinh hỉ nói cảm ơn, lúc đứng dậy, còn gãi sau lưng, cổ cùng mu bàn tay của bản thân, vừa mới gãi xong, Dung Tự mắt tinh mà thấy mu bàn tay của đối phương, trêи cổ lộ ra vài chấm đỏ. Làn da dị ứng sao? Dung Tự nhíu nhíu mày. Mà chờ sau khi cô trở lại cung điện của mình, trực tiếp liền thấy tiểu bạch miêu Dung Phi Chu mua cho cô nghiêng ngã ʍôиɠ nhỏ mập mạp vọt đến phía cô, nhiều ngày không thấy, con mèo này thế nhưng béo nhiều như vậy, rất kì quái a! Dung Tự nhớ rõ cô vẫn luôn thập phần tiết chế nuôi nấng con mèo này, không phải nói cô không thích mèo ú, mà là tiểu bạch miêu này là con mẫu, Dung Tự liền muốn nó có thể xinh xinh đẹp đẹp, xem ra còn có người lén cô cho ăn a, rốt cuộc tiểu miêu này chỉ mở to đôi mắt lam ngập nước của nó nhìn ngươi, là con người đều sẽ mềm lòng. Dung Tự cười sờ sờ đầu nhỏ của nó. Không bao lâu nó liền nháo muốn đi ra ngoài, Dung Tự cũng không ngăn đón, dù sao hiện tại người của toàn bộ hậu cung đều biết mèo này là của cô, hơn nữa nó thật sự tinh, sẽ không chạy quá xa, nhiều lắm ngay tại phụ cận lang thang. Dung Tự không biết chính là, sau khi tiểu bạch miêu chạy đi, ngay lập tức đầu nhập vào trong lòng ngực con mèo cam béo của Mục Ấp Trần, không chỉ có như thế, con mèo đó tại hậu cung này luyện mấy năm, tinh tường biết nơi nào có đồ vật ăn ngon, thường xuyên liền ngậm đồ vật lại đây cho ăn. Đúng vậy, con mèo của Dung Tự là từ một con mèo khác cho ăn đến béo. Mục Ấp Trần nhìn hai con tương thân tương ái trước mặt, nở nụ cười, không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng Dung Tự nằm ở trong lòng ngực Mục Nguyên Tu mới nảy, tươi cười không khỏi liền phai nhạt. Rốt cuộc vô duyên, như vậy cũng tốt! Nhưng ai có thể nghĩ đến không quá hai ngày, Dung Tự liền nghe được tin tức trong cung Thái Hậu có một cung nữ phát sốt đã chết, ngay sau đó liền nghe được Mục Nguyên Tu bị bệnh sốt. Thời điểm nghe được tin tức như vậy, Dung Tự bỗng nhiên nhớ lại tình huống "làn da dị ứng" của tiểu cung nữ lúc trước đụng vào Mục Nguyên Tu, trong lòng sợ hãi cả kinh. Sẽ không...... Sẽ không phải là những gì cô nghĩ đến đi? Chỉ là Dung Tự dọn dẹp một chút vừa mới chuẩn bị ra cửa, bên ngoài tiểu thái giám tuyên chỉ ngay lập tức đã tới đây. Nói là Thái Hậu nương nương triệu đám hậu cung phi tần các nàng đi Từ An Cung có chuyện quan trọng giao phó. Cũng là gần như lúc này Dung Tự hiểu được tin tức, tiểu cung nữ trước đó chết ở trong cung Thái Hậu đúng là người khi đó đụng vào Mục Nguyên Tu, kêu Đậu Hương, khi chết trêи người lấp đầy chấm đỏ nhỏ, vô cùng có khả năng là nhiễm bệnh đậu mùa. Đúng vậy, giống như Dung Tự nghĩ đến, bệnh đậu mùa. Mà hiện tại Mục Nguyên Tu bệnh sốt cũng vô cùng có khả năng là lây nhiễm cùng một loại bệnh truyền nhiễm, cùng một loại bệnh truyền nhiễm mà ở cổ đại gần như không cứu nổi. Chính là trong nguyên cốt truyện cũng không có xuất hiện loại chuyện này rốt cuộc sao lại thế này? Bằng không Dung Tự cũng sẽ không sơ sẩy như vậy, còn tưởng rằng tiểu cung nữ kia chỉ là làn da dị ứng! Bệnh đậu mùa a, nếu thật sự xác định là loại bệnh này, chỉ sợ toàn bộ hậu cung này, không, toàn bộ người ở kinh thành đều phải chết một nửa, nếu là khống chế không được, lan tràn đi ra ngoài đều có khả năng, đến lúc đó cái gì tranh đấu gay gắt, cái gì yêu hận tình thù đều là không có. Tất cả mọi chuyện khi đối mặt với cái chết đều là râu ria hết! Nghe như vậy, Dung Tự ánh mắt đọng lại, tâm cũng treo lên theo. Mà các phi tần khác trong cung vừa nghe nói Mục Nguyên Tu có khả năng mắc bệnh đậu mùa, thật sự liền cảm thấy trời đều sắp sập xuống.
Vì sao đồng lứa với tiên đế chỉ có ông ấy, một hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế mà thành tựu về văn học võ công cũng không thấy được, thậm chí là mẫu thân xuất thân cũng không cao, còn không phải là vì bệnh đậu mùa khiến những hoàng tử kia đè ở phía trêи ông một người hai người gần như đều chết, chỉ có mình ông phúc lớn mạng lớn, sau lại được phụ hoàng của mình bảo hộ, mới tồn tại xuống, kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhưng chính là hiện tại nhắc tới đại kiếp nạn bệnh đậu mùa năm đó còn làm cho lòng của vô số lão nhân trong cung sợ hãi, bây giờ chẳng lẽ lại muốn đến một lần nữa sao? Nhưng ý chỉ của Thái Hậu không đi sao được? Vì thế vô số phi tần cùng cung nhân đều nơm nớp lo sợ, vẻ mặt đưa đám đi Từ An Cung của Thái Hậu. Nhưng thật ra Thiệu Thanh Vi không giống mọi người mà trước mắt sáng ngời, nếu thật là bệnh đậu mùa thì tốt rồi, tiểu cô nương nhà hàng xóm cách vách nàng trước kia từng bị, lúc ấy nàng bởi vì sợ hãi ở trêи mạng xem không ít tin tức về bệnh đậu mùa, còn hiểu biết vài loại biện pháp đơn giản trị liệu bệnh đậu mùa, nếu là nàng...... Nếu là nàng trị hết Mục Nguyên Tu, vô cùng có khả năng sẽ lại lần nữa được đến mọi người coi trọng. Càng nghĩ Thiệu Thanh Vi liền càng thêm kϊƈɦ động, lập tức ngay cả thân thể của mình suy nhược, dưới thân bệnh tật cũng mặc kệ, đổi quần áo xong, mang theo các cung nữ kinh hồn táng đảm liền hướng tẩm cung của Thái Hậu chạy đến. Chờ lúc nàng đi tới đó, đám người Dung Tự đã đứng ở ngoài điện. Cơ hồ vẻ mặt vủa mọi người đều như đưa đám, một bộ tư thế chịu chết. Vừa thấy dáng vẻ này của bọn họ, Thiệu Thanh Vi ngay tại trong lòng không cho là đúng bĩu môi, một đám đồ nhà quê cổ đại, chỉ là bệnh đậu mùa thôi, đến nỗi sợ như vậy sao? Ngẩng đầu nhìn thấy Dung Tự cũng cau mày, như là đang suy tư việc gì khó. Thiệu Thanh Vi trong lòng đắc ý không khỏi càng sâu, xem ra nữ nhân này cũng chỉ là vận khí tốt thôi, nói không chừng ở hiện đại chính là tiểu nha đầu còn đang học cao trung chưa tốt nghiệp, đâu giống nàng sớm đã ở nơi làm việc lăn qua không biết bao nhiêu vòng rồi, rõ ràng tháng sau là có thể thăng lên vị trí chủ quản, ai biết thế nhưng tăng ca chết đột ngột. Nghĩ vậy, Thiệu Thanh Vi híp mắt lại, nàng nhất định phải cho tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng nhìn xem, người hiện đại chân chính rốt cuộc là cái dạng gì. Cảm giác về sự ưu việt, Thiệu Thanh Vi trước nay đều có, nàng ở trong lòng cho tới nay cũng chưa chân chính để mắt đến đám đồ nhà quê mấy trăm năm trước này, tuy rằng đây là triều đại xa lạ nàng hoàn toàn không hiểu biết. Cũng đúng lúc này, Thái Hậu triệu đám phi tần các nàng đi vào. Các phi tần hậu cung của Mục Nguyên Tu nói nhiều cũng không nhiều lắm, nhưng nói ít, hoặc ngồi hoặc đứng chen lấn tràn đầy một phòng, có thể ngồi bất quá cũng chỉ là mấy người Tiết Ngọc Thu, Dung Tự thôi, mặt khác một ít vị phân thấp, bao gồm Thiệu Thanh Vi đều chỉ có thể ngoan ngoãn mà đợi ở phía sau ghế dựa của các nàng, đứng đấy nghe nói. Vừa thấy Dung Tự ngồi ở ghế thứ nhất bên phải, bộ dáng nhìn đằng trước trầm mặc không nói, Thiệu Thanh Vi liền cảm thấy giận sôi máu, ở hiện đại hai người rõ ràng chính là bình đẳng cùng ngồi cùng ăn, như thế nào tới cổ đại nàng liền kém một bậc chứ, thậm chí ngay cả hài tử mất cũng không thể truy cứu. Mục Nguyên Tu luôn miệng nói yêu nàng nhất, sủng nàng nhất, Dung Tự bất quá cũng chỉ là cái tấm mộc, nhưng sự thật lại là Dung Tự có thể ngồi, nàng lại chỉ có thể đứng, nàng ta muốn nhục nhã nàng trừng phạt nàng, thậm chí cũng chỉ là một câu nói, muốn khi nào ra cung thì ra, trở về trong cung tất cả nữ nhân, trừ bỏ Thái Hậu đều phải đối với nàng ta cung cung kính kính, thỉnh an với nàng ta. Cho nên, từ xưa đến nay, tình yêu của nam nhân đều là giá rẻ như vậy sao? Thiệu Thanh Vi trong lòng căm giận, nhưng tình thế bức người, nàng cuối cùng cũng chỉ có thể cúi đầu cung kính. Rất nhanh, rất nhanh, nàng có thể không hề tiếp tục nghẹn khuất như vậy, hung hăng vả mặt Dung Tự, thậm chí là báo thù những nữ nhân hại chết nhi tử của nàng! Dung Tự cũng không phải không có phát giác oán hận của Thiệu Thanh Vi, nhưng hiện tại tình huống nguy cấp, cô cũng không tâm tình cùng nàng ta so đo. Bệnh đậu mùa ở cổ đại tuyệt đối không phải chuyện đơn giản như vậy. Ánh mắt Dung Tự ngưng trọng, lúc cần thiết cô có lẽ có thể hướng hệ thống cầu cứu. Các cô ngồi một hồi lâu, Mộ Dung Uyển ho khan mới được tiểu thái giám nâng đỡ đi ra. "Thái Hậu nương nương vạn phúc kim an." Nữ nhân trong điện trong nháy mắt nhìn thấy Thái Hậu xuất hiện, trăm miệng một lời thỉnh an. "Miễn lễ." Mộ Dung Uyển vung tay lên, sau đó được người bên cạnh nâng đỡ chậm rãi ngồi xuống ghế. Một trận thanh âm vải áo ma xát đi qua, các cung phi tần đều đứng lên. Mộ Dung Uyển nhìn mấy nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo trước mặt này, bình tĩnh một chút như Ngọc Phi trêи mặt căn bản là nhìn không ra bất luận thứ gì, có chút nhát gan nước mắt trong ánh mắt cũng bắt đầu ứa ra. Nhưng thật ra có một vị trong mắt thế nhưng mang theo ẩn ẩn hưng phấn cùng chờ mong, cái này khiến Mộ Dung Uyển có chút tò mò, ánh mắt tập trung chuyển quanh ở vị lục y nữ tử đó, liền buông tha nàng ta, rốt cuộc hôm nay trọng điểm không ở nàng ta, nếu không lấy tính tình trước kia của bà, thì tại chỗ gọi người đem phi tử này kéo đi xuống, xẻo đôi mắt không nghe lời của ả. Hoàng nhi của bà bị bệnh đậu mùa đây là chuyện rất đáng vui vẻ? Hả? Thiệu Thanh Vi không biết bản thân chạy thoát một kiếp vừa thấy Thái Hậu xuất hiện cũng đã kìm nén không được cảm xúc vủa mình, nàng nghĩ đến bản thân rốt cuộc khi nào tiến lên bẩm báo biện pháp trị liệu của nàng về bệnh đầu mùa cho vị Thái Hậu này, thôi đi, vẫn là trước tiên nghe bà ta nói như thế nào. Ở khoảng cách cực gần, Dung Tự nhận thấy được trong nháy mắt trong mắt Thái Hậu hiện lên một tia sát khí, trong lòng nghi hoặc xuống. Ngay sau đó liền nghe thấy Mộ Dung Uyển kêu bọn họ trước hết ngồi xuống, sau đó mới chậm rãi mở miệng, "Nói vậy các ngươi hẳn là đều biết Hoàng Thượng hiện tại đang sinh bệnh, cũng nghe một ít lời đồn đãi trong cung nói là Hoàng Thượng bị bệnh đậu mùa, nhưng các thái y đều xem qua thi thể của Đậu Hương, đều nói nàng ta chỉ là lây nhiễm bệnh thuỷ đậu, nhưng bởi vì gần đây quá mức mệt nhọc, không có nghỉ ngơi thật tốt, lúc này mới một hơi không thở nổi đi rồi...... Bất quá nàng ta đi rồi cũng tốt, bằng không chỉ bằng nàng ta lây bệnh thuỷ đậu cho Hoàng Thượng, liền cũng đủ thiên đao vạn quả." Mộ Dung Uyển thanh âm lãnh lệ, khiến tất cả phi tần đang ngồi đều không khỏi ở trong lòng rùng mình một cái. Ngay sau đó bà lại mỉm cười, "Hiện tại Hoàng Thượng nhiễm bệnh thuỷ đậu, không thể gặp người, những tiểu thái giám, tiểu cung nữ kia tay lại quá thô, không thể cẩn thận chăm sóc hắn, hơn nữa nhiều người bọn họ khi còn nhỏ cũng không nhiễm qua bệnh thuỷ đậu, lây bệnh thì không tốt. Nghe nói bên trong đám phi tử các ngươi khi còn nhỏ từng mắc phải bệnh thuỷ đậu, ai gia liền nghĩ......" "Không, cầu xin Thái Hậu nương nương khai ân, cầu xin Thái Hậu nương nương khai ân a......" Mộ Dung Uyển còn không có nói xong, một ả phấn y phi tử ngay lập tức "bịch" một tiếng quỳ xuống, đầu nện ở trêи sàn nhà "bang bang" rung động, nước mắt nước mũi chảy đầy đất. Đúng vậy, tất cả mọi người không tin chuyện này, bọn họ đều không tin Thái Hậu nói Hoàng Thượng chỉ là bị bệnh thuỷ đậu, đều cho rằng khẳng định là bệnh đậu mùa, hiện tại chọn người chính là bồi táng chết cùng Hoàng Thượng. Phi tử này lúc nhỏ từng bị bệnh thuỷ đậu như thế nào có thể không sợ? "Kéo đi xuống!" Mộ Dung Uyển nhẹ nhàng bâng quơ phân phó. Sau đó mọi người liền nhìn thấy phấn y nữ nhân bị tiểu thái giám xông lên đè lại kéo đi xuống, ngay sau đó một trận tiếng kêu thảm thiết liền truyền tới, mọi người lại là run lập cập. "Không biết còn có ai muốn cùng cầu xin ân điển?" Mộ Dung Uyển cười nhạt nhìn về phía mỗi một vị đang ngồi, cuối cùng thế nhưng tập trung chuyển quanh ở trêи người Dung Tự. Dung Tự trong lòng chợt nhớ. Nguyên chủ khi còn nhỏ cũng từng bị thủy đậu, chẳng lẽ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]