Chương trước
Chương sau
Editor: Búnn.
“Cô cho rằng cô là ai? Cô dưa vào cái gì mà so với cô ấy? Cùng lắm chỉ là thế thân tôi tìm đến để giết thời gian thôi, thật sự nghĩ rằng tôi với cô đang yêu nhau à? A, cũng không thử nhìn lại một chút xem cô có xứng không?”
Ai? Thế thân? Người này đang nói cái quái gì thế? Không đúng, người này là ai vậy?
[Đinh]
[Hệ thống nhắc nhở: Phát hiện tra nam Giang Thừa Diệc, hệ thống chấm 98 điểm, có thể coi là đối tượng công lược trọng điểm, xin hỏi có mở khóa kiểm tra độ thiện cảm không?]
Dung Tự vừa mới hồi phục tinh thần lại mang vẻ mặt mê man nghe được hai đoạn thoại như ở trên, mắt trừng lớn, nước mắt nguyên thân tích tụ trong hốc mắt một lúc lâu lập tức rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay người trước mặt.
Mình, khóc?
Cô cúi đầu theo bản năng, phải biết rằng cô lớn như vậy rồi mà cơ hội khóc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả lúc mẹ ruột cô ra đi cô cũng không khóc, bây giờ đối mặt với người đàn ông xa lạ như vậy thì khóc cái quái gì? Chỉ là người đàn ông này lại rất đẹp, hợp khẩu vị của cô. Á, không đúng, hệ thống là cái gì?
Ngón tay đang nhéo cằm cô của người nọ bị những giọt nước mắt nóng hổi này của cô làm không tự chủ được run lên, thấy đối phương cúi đầu, dáng vẻ thương tâm đến khó có thể tự kiềm chế, nhíu nhíu mày, trong lòng không nhịn được sinh ra một chút áy náy, nhưng cảm giác những lời bản thân vừa mới nói cũng không có bất cứ vấn đề gì, cô ta vốn chỉ là một thế thân mà mình tìm đến thôi, làm sao có thể đánh đồng với Dĩ Nhu, đây chính là vũ nhục Dĩ Nhu!
Nghĩ như vậy, người đàn ông bỏ tay ra, từ trên cao nhìn xuống Dung Tự, lúc vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh ta ngờ vực lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ấn nghe, mới nghe được vài giây, đồng tử mở lớn, đột nhiên hét lớn: “Được! Được! Em ở đó chờ anh, anh sẽ tới tìm em ngay, chờ anh! Nhất định phải chờ anh!”
Nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng anh ta cũng có tin tức của Dĩ Nhu, lần này anh ta nhất định phải tìm được Dĩ Nhu trước khi anh trai anh ta kịp đuổi tới, nhất định phải như thế!
Anh ta nắm chặt điện thoại, cả người kích động đến có chút khó có thể tự kiềm nén, thậm chí cũng không kịp nhìn Dung Tự, vươn tay nhặt áo khoác bản thân để bên cạnh lên, xông ra ngoài giống như bay.
Dung Tự vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của mình bị tiếng đóng cửa đánh rầm một cái làm cho hoảng sợ, lại ngẩng đầu lên, cả căn phòng là hoàn toàn trống rỗng.
Ô, người đâu? Một người đàn ông vừa mới không nên xuất hiện ở đây đâu? Một người đàn ông có vẻ ngoài rất phù hợp với thẩm mỹ của cô đâu? Người đâu?
Dung Tự kinh ngạc.
Nghĩ như vậy xong cô liền cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, gần như có thể khẳng định 100%, đôi tay này chắc chắn không phải của bản thân, tay cô không to và thô như vậy, vậy cô đây coi như là xuyên qua?
Mà cũng đúng lúc này, cô đột nhiên nhớ tới âm thanh máy móc nghe được trước đó…
“Hệ thống?”
Cô thử gọi một câu.
Im lặng một lúc, cuối cùng âm thanh không phân rõ nam nữ này mới vang lên.
[Kí chủ, xin hỏi có nhu cầu gì?]
“Mày, ừ, không định giải thích cho tao một chút sao?”
[Xin hỏi muốn giải thích ở phương diện nào?]
“Tất cả!”
Dung Tự nổi giận, cô chỉ là người mới chết, các loại như tra nam gì đó, chấm điểm gì đó, còn có đối tượng công lược gì đó, độ thiện cảm, vân vân… Thứ này định không chỉ dẫn cho người mới như cô chắc?
Nghe vậy, đối phương lại ngừng một chút, sau đó tiếp tục dùng tiếng máy móc của nó bắt đầu không mặn không nhạt giới thiệu.
[Hệ thống tra, đến từ hành tinh Stars văn minh, đánh số 417…]
Lúc này Dung Tự mới hiểu được, bản thân thật sự xuyên qua, chỉ là khác trong tiểu thuyết, người ta dựa vào vận khí, cô dựa vào lại là hệ thống, mà dùng đồ của người ta, dĩ nhiên là phải làm việc cho người ta, cũng chính là cái công lược tra nam kia.
Đúng vậy, chính là công lược tra nam, cái gọi là hệ thống tra kia có thể coi là khắc tinh của tra nam, tất cả tra nam bị nó chấm cao hơn 60 điểm cơ bản đều là loại đối tượng cô có thể công lược, còn như vị Giang Thừa Diệc vừa rồi kia, hệ thống chấm tới 98 điểm, coi như là máy chiến đấu trong các loại tra nam, được tính là đối tượng công lược trọng điểm, không thể xem nhẹ, không thể bỏ qua, nói cách khác, Dung Tự bắt buộc phải công lược, làm cho trị số độ thiện cảm của đối phương cao tối đa mới được.
Dung Tự liên tưởng tới câu nói về thế thân và xứng hay không xứng mà đối phương vừa mới nói kia, không nhịn được chề môi, thế thân cũng có ý là có chính chủ, xem ra trong này ẩn giấu một đoạn chuyện xưa máu chó không muốn người khác biết đây!
Ý chí bát quái của cô trong nháy mắt cháy phừng phừng, hỏi hệ thống tra lần nữa: “Giới thiệu khái quát nội dung vở kịch được không? Hiện tại tao không biết gì về hoàn cảnh xung quanh, làm sao mà công lược đây?”
Nói xong, không ngờ lại không nhận được câu trả lời.
Hệ thống rách này thật đúng là ba gậy đánh không ra một cái rắm xịt!
[Hiện tại đang ở trong nhiệm vụ tân thủ, lần thu phí này có thể miễn, mở ra giới thiệu nội dung vở kịch…]
“Ai, đợi một chút, lần thu phí này có thể miễn là sao? Nói cách khác là lần sau phải thu phí á! Như vậy làm sao…”
Dung Tự còn chưa kháng nghị xong, liền bị một loạt trí nhớ khổng lồ che mất, đầu cũng bắt đầu choáng váng.
Ở trong một luồng sáng rực rỡ, cuối cùng cô cũng hiểu rõ có chuyện gì đang xảy ra ở thế giới này!
Có thể nói cái này vốn là chuyện xưa gương vỡ lại lành của tra nam tiện nữ!
Nữ chính tiểu thuyết gốc cũng tên là Dung Tự, cùng tên với cô.
Nữ chính sao, đáng tiếc nếu nữ chính ở trong tiểu thuyết đủ các loại tra tiện sẽ bị dày vỏ đến sứt đầu mẻ trán, bị nam chính ngược các kiểu, sau đó còn phải rộng lượng tha thứ, cuối cùng kết thúc HE…
Dung Tự này vừa đúng chính là vị nữ chính trong loại tiểu thuyết tra tiện như vậy.
Mà nam chính thì chính là Giang Thừa Diệc, người bị hệ thống đánh giá là đối tượng công lược trọng điểm, điểm tra của tra nam cao tới 98 điểm.
Trong truyện Dung Tự là một người vừa mới tốt nghiệp Đại học danh tiếng, chỉ là vừa tốt nghiệp trong nhà liền xảy ra biến cổ, ba mẹ lại vì một vụ tai nạn giao thông mà song vong, một người luôn sống dưới sự che chở của cha mẹ, sau khi nghe được tin tức này thì ngay lập tức hoảng hồn, Dung Tự thậm chí còn vì bi thương quá độ mà khóc đến bất tỉnh nhiều lần.
May mắn trong nhà còn có thân giúp đỡ mới xử lý xong hậu sự của cha mẹ cô, nhưng bởi vì hai chị em vẫn ngây ngốc, cho nên vốn không biết rõ đám thân thích bụng dạ khó lường kia làm chuyện gì sau lưng bọn họ.
Mãi cho đến khi khoản bồi thường của cha mẹ, thậm chí bất động sản cũng bị đám thân thích chiếm, còn đuổi hai chị em bọn bọ ra khỏi nhà, thì lúc này cô mới biết rốt cuộc đám thân thích ngay cả ngày lễ ngày tết cũng không thường qua lại với bọn họ kia đánh chủ ý gì.
Không phải cô chưa từng chống lại, thậm chí còn báo cảnh sát, nhưng những chuyện cô không biết thật sự rất nhiều, ngay ra cha mẹ có bao nhiêu bất động sản cô cũng không biết, cho nên lúc đối phương đưa ra giấy vay nợ có con dấu của cha mẹ, cô liền cho chút kinh sợ. Thứ hai, cô cũng thật sự là người nhát gan sợ hãi, cuối cùng chạy tới chạy lui nhiều tháng, lại cũng chỉ lấy về được mấy chục nghìn, khóc dẫn em trai rời đi.
Đúng lúc này, em trai của cô còn bị bệnh, vẫn luôn không tốt lên, không bao lâu sau, mấy chục nghìn đồng này đã bị cô tiêu hết.
Trong lúc cô cùng đường, không nơi nương tựa, Giang Thừa Diệc xuất hiện.
Anh ta đối xử với cô vô cùng tốt, thật sự vô cùng tốt, xuất tiền xuất lực, chính trong lúc cô khó khăn nhất người này ở sau lưng cô lo đông lo tây, nếu không có anh ta, chỉ sợ cô và em trai cô đã cùng đi gặp cha mẹ rồi.
Cho nên đợi sau khi tất cả đều kết thúc, Giang Thừa Diệc tỏ tình với cô, cô liền gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Cô cho rằng hai người là người yêu, thật sự cho rằng như thế, chỉ là ai biết được cô ở trong nhà Giang Thừa Diệc không bao lâu tiền phát hiện bóng dáng một người phụ nữ khác, ngay cả tình yêu đối với người phụ nữ đó, Giang Thừa Diệc đã đến trình độ không che giấu không ngăn cản, mà còn càng không kiêng dè Dung Tự, thường xuyên uống rượu say liền ôm cô gọi to Dĩ Nhu, Dĩ Nhu.
Dung Tự có chút đơn thuần, có chút không hiểu chuyện, nhưng không có nghĩa cô là người ngu, cô nhanh chóng biết bản thân vốn chỉ là thế thân cho người phụ nữ tên Lâm Dĩ Nhu kia, cái này còn chưa tính, vị Lâm Dĩ Nhu gì kia còn chính là vị hôn thê của anh trai Giang Thừa Diệc, Giang Thừa Minh, Giang Thừa Diệc vẫn luôn yêu người chuẩn bị là chị dâu của mình, còn là chị dâu đã mất tích gần ba năm.
Đúng vậy, từ ba năm trước sau khi Lâm Dĩ Nhu náo loạn đến không thông suốt với vị hôn phu của mình, liền sắp xếp ra nước ngoài du học, sau đó liền không có tin tức gì, hai anh em nhà họ Giang đều tìm cô ta, đáng tiếc là trong ba năm, vẫn luôn không tìm được.
Thời điểm Giang Thừa Diệc nhìn thấy Dung Tự giống Lâm Dĩ Nhu như thế, vốn còn tưởng rằng là Lâm Dĩ Nhu trở lại, sau khi tiến thêm một bước ở chung mới biết được đây vốn là một người phụ nữ khác.
Chỉ là dù có như vậy anh ta cũng không muốn bỏ qua, bởi vì rốt cuộc anh ta không nhẫn nại được nữa rồi, anh ta chịu không nổi, anh ta nhớ Lâm Dĩ Nhu sắp phát điên rồi, dù là người có vẻ ngoài tương tự, anh ta cũng muốn vây hãm cô ở bên cạnh bản thân, chỉ vì bản thân có thể ngày ngày thấy gương mặt này là được rồi.
Nhưng Dung Tự ngàn vạn lần không nên, không nên chạm đến ba chữ Lâm Dĩ Nhu kia, đây cũng là điểm mấu chốt của Giang Thừa Diệc.
Cho nên với có đoạn đối thoại bên trên kia.
Mà cú điện thoại vừa mới rồi kia, nếu nội dung vở kịch không sai, thì Lâm Dĩ Nhu hẳn là sắp trở về rồi.
Thì ra vào lúc này, Giang Thừa Diệc vì để Lâm Dĩ Nhu triệt để hết hi vọng với anh trai của mình cũng ngầm làm một chuyện.
Muốn đưa Dung Tự đến bên cạnh anh trai của anh ta, hơn nữa cho cô một tháng, phải trước khi Lâm Dĩ Nhu quay trở lại, lên được giường anh trai của anh ta, chụp ảnh lưu lại, nếu cho thể dụ dỗ đối phương kết hôn với cô thì càng có lợi hơn.
Dù sao hiện tại Giang Thừa Minh vốn cũng không biết rõ tin tức của Lâm Dĩ Nhu, kế hoạch còn có thể thành công.
Phải biết rằng hiện tại em trai Dung Tự còn ở trong tay Giang Thừa Diệc, không làm, à, không làm thì từ nay về sau đừng nghĩ tới việc gặp lại em trai cô.
Đau khổ lựa chọn, cuối cùng Dung Tự vẫn gật đầu theo kế hoạch của đối phương đi tìm anh trai Giang Thừa Diệc, trong vòng một tháng cũng thật sự lên được giường người nọ, đối phương cũng thật sự động tình, còn nói muốn lấy cô, ngay tại ngày đính hôn của hai người Lâm Dĩ Nhu đã trở lại…
Việc kết hôn này dĩ nhiên là kết không được, còn bị bạn bè bên cạnh Lâm Dĩ Nhu nhục nhã các loại.
Thực cho rằng lớn lên có khuôn mặt như vậy liền cho là mình có thể giống Tiểu Nhu sao? Đừng tự rước lấy nhục, buồn nôn!
Chịu đủ các loại khuất nhục, dù là ai cũng có thể giẫm một cái, cả thể xác lẫn tinh thần Dung Tự đều mệt mỏi, cuối cùng chỉ có thể dẫn theo em trai rời khỏi thành phố này, không ngờ đúng lúc này, Giang Thừa Diệc lại tố chất thần kinh cho rằng cô mới là tình yêu đích thực của anh ta, bắt đầu tìm kiếm khắp thế giới, không tìm được mà thay vào đó bản thân bị tan nạn giao thông, què chân, khuôn mặt cũng bị hủy.
Sau khi anh ta tuyệt vọng thống khổ nhất, Dung Tự quay về bên cạnh anh ta, nói nửa đời sau nguyện ý chiếu cố anh ta, kết thúc HE.
Haha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.