Giản Tử Hàm trở về phòng bệnh, vết thương trên người của Tạ Hà đã được xử lý qua, hắn nhìn gương mặt không chút máu của Tạ Hà, đau lòng đi tới, vươn tay vén tóc trên trán của Tạ Hà lên, thế nhưng lại bị cậu tránh đi. Tạ Hà nhìn hắn, bên trong đôi con ngươi đen láy tựa như không có tia sáng, vắng lặng một mảnh, thanh âm cậu nhẹ nhàng: "Anh biết hết." Giản Tử Hàm đối diện với đôi mắt của Tạ Hà, đau lòng vô cùng. Tạ Hà nói với hắn: "Sau này anh đừng tới đây nữa." Giản Tử Hàm không dám động vào Tạ Hà nữa, đứng ở trước giường cậu nói: "Đúng, tôi biết hết, thế nhưng không liên quan, người tôi thích chính là cậu, chẳng liên quan tới bất kỳ người nào cả." Tạ Hà lộ ra nụ cười tái nhợt, nói: "Nhưng... Tôi cảm thấy có liên quan..." Cậu cứ nghĩ mình có thể chịu đựng được hết những thứ này, có thể tiếp tục nhẫn nại, thế nhưng hôm nay cậu mới biết mình không thể làm được... Cậu nhớ tới ánh mắt hận không thể gϊếŧ cậu của Dịch Trạch, tuy rằng cậu vẫn còn sống... Cậu lại cảm thấy bản thân mình giống như đã chết rồi. Chỉ cần nhìn thấy Giản Tử Hàm, cậu sẽ không nhịn được mà nhớ lại một giây thống khổ kia, giống như nhớ lại quá trình trái tim cậu chết đi. REPORT THIS AD Tại mọi thời khắc đều như nhắc nhở Tạ Hà, cậu chẳng qua chỉ là một cái mạng hạ tiện, một món hàng nhái mà thôi. Sắc mặt Giản Tử Hàm trắng bệch, hắn có thể hiểu được tâm tình của Tạ Hà, nhưng cũng vì hiểu được, nên mới càng thêm đau lòng không thôi. Tạ Hà không muốn nhìn thấy hắn, cũng là chuyện rất bình thường... Giản Tử Hàm trầm mặc hồi lâu, nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, cậu cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, hôm khác tôi lại tới thăm cậu, có được không?" Hắn dùng nụ cười ôn hòa thoải mái nhất có thể cười với Tạ Hà, sau đó bình tĩnh nhìn Tạ Hà một cái, mới xoay người đi ra ngoài. Hắn phải cho Tạ Hà một thời gian, không thể bức cậu đến cùng, dù sao đối với Tạ Hà mà nói, hắn không phải là sự tồn tại có thể khiến cậu ấy vui vẻ gì. Nhưng hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, hắn sẽ chờ Tạ Hà nguyện ý mở rộng cánh cửa một lần nữa. Vi Chương Cần biết Giản Tử Hàm đã rời đi, sắp xếp một cô bé tới làm trợ lý chăm sóc cho Tạ Hà, cho dù bản thân gã rất bận rộn, nhưng vẫn cứ cách hai ngày lại tới thăm Tạ Hà một lần, thuận tiện nói cho cậu biết một chút về tin tức trong giới giải trí. Phòng bệnh của Tạ Hà cũng xem như khôi phục lại yên tĩnh, thương tổn của cậu cũng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng phải bồi bổ mất mấy tháng, đối với sự nghiệp của Tạ Hà vẫn là một sự đả kích rất lớn, thế nhưng lúc Tạ Hà lo lắng hỏi tới, Vi Chương Cần lại biểu hiện rất thoải mái, gã nói: "Dịch tổng đã lên tiếng thì ai còn dám nói gì nữa, cậu cứ an tâm nghỉ dưỡng đi, chờ cậu tốt lên rồi hãy tính." "Dịch tổng?" Tạ Hà lộ ra biểu tình ngoài ý muốn. Vi Chương Cần cười nói: "Đúng vậy, may là lúc đó cậu không có nghe tôi rời khỏi ngài ấy, ai có thể ngờ rằng chuyện này lại xảy ra chứ, nếu không thì đã có không biết có bao nhiêu người muốn giẫm nát cậu từ lần bị thương này rồi." Tạ Hà lộ ra nụ cười miễn cưỡng không nói gì. Vi Chương Cần cùng cậu hàn huyên một lúc rồi rời đi, gã còn có rất nhiều chuyện khác cần xử lý. 【444: á, lúc ấy Dịch Trạch tức giận như vậy, em còn nghĩ y sẽ không thèm quản ngài nữa chứ. @[email protected]】 【 Tạ Hà: chắc chắn Hàm Hàm đã nói tôi cứu hắn cho y nghe, Trạch Trạch đã biết hiểu lầm tôi, trong lòng liền áy náy, nên nghĩ cách bồi thường cho tôi a. Mỉm cười ~ ing.】 【444: vậy tại sao y lại không đến giải thích với ngài chứ? 】 【 Tạ Hà: bảo bối, bởi vì thời cơ còn chưa tới đó. 】 【444: . . . . . . 】 【 Tạ Hà: nhưng mà cũng chẳng sao cả, tôi sẽ dạy y cách để làm người một lần nữa : )】 Dịch Trạch không có đến bệnh viện nữa, y cũng không có đi tìm Giản Tử Hàm, trên thực tế, tâm tình của y vào khoảng thời gian này rất phức tạp, bởi vì... Y phát hiện thời gian mình nhớ đến Tạ Hà còn nhiều hơn Giản Tử Hàm. Những lời mà ngày hôm ấy Giản Tử Hàm nói vẫn không ngừng luẩn quẩn trong tai y, y không khỏi nhớ tới bộ dáng mấy năm trước của Tạ Hà khi ở bên cạnh mình, vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, vẫn luôn dùng ánh mắt thâm tình khó giải thích mà nhìn y... Tại sao cậu ta biết rõ thân phận của Giản Tử Hàm, lại còn nguyện ý liều mạng cứu hắn? Nếu cậu ta biết Giản Tử Hàm... Đương nhiên cũng biết nguyên nhân tại sao y giữ cậu ta lại, lẽ nào cậu ta chưa từng oán hận y sao? Cũng chưa từng oán hận Giản Tử Hàm ư? Ngay cả bất bình cho bản thân mà cậu ta cũng không biết sao? Giản Tử Hàm nói hắn yêu Tạ Hà... Loại chuyện buồn cười này làm sao có thể xảy ra được chứ? Dịch Trạch không có cách nào khống chế bản thân không nghĩ tới những thứ này, thậm chí ngay cả lúc làm việc, trong đầu đều sẽ vô tình xuất hiện bóng dáng của Tạ Hà. Mỗi ngày thư ký đều đến báo cáo với y về tình trạng hồi phục của Tạ Hà, y muốn đến bệnh viện nhìn thử, nhưng lại không biết nên đối mặt như thế nào, chẳng lẽ bắt y phải xin lỗi Tạ Hà? Dịch Trạch không làm được chuyện này. Cách mà y biểu đạt áy náy cũng chỉ là cho Tạ Hà một chỗ dựa, cho cậu ấy tiền, để sự nghiệp của cậu ấy không bị ảnh hưởng. Như vậy... Cũng coi như là đủ rồi đi? Chỉ là tại sao y vẫn còn nhớ tới cậu ta? Dịch Trạch buồn bực mất tập trung, không ngờ y lại bị một món đồ chơi chán ngấy ảnh hưởng tới tâm tình. 【 đinh, mục tiêu Dịch Trạch độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 75】 Tạ Hà an tâm ở lại bệnh viện dưỡng thương, lúc không có ai liền đi dạo cửa hàng hệ thống, để 444 tìm thú vui cho mình, vui chơi tới quên trời quên đất, chỉ là cứ kéo dài như vậy cũng có chút tẻ nhạt. Cứ như vậy trôi qua mấy tháng, vết thương của Tạ Hà rốt cuộc cũng khỏi hoàn toàn, tuy rằng không thể vận động mạnh được, nhưng cũng không còn ảnh hưởng nhiều tới sinh hoạt hàng ngày, cậu muốn trở về đóng phim, bộ phim ấy chỉ mới quay được một nửa. Vi Chương Cần khuyên Tạ Hà không cần phải gấp gáp, thế nhưng Tạ Hà rất kiên trì, cho nên vẫn trở về đoàn kịch, làm trễ nãi thời gian lâu như vậy, nếu không phải do Tạ Hà có chỗ dựa là Dịch Trạch, thì đã bị trực tiếp đổi người rồi. Tạ Hà lần nữa tập trung vào quay phim, lúc gặp lại Giản Tử Hàm lại có chút xa cách, khách sáo như những người bạn bình thường, Giản Tử Hàm rất đau lòng nhưng cũng không miễn cưỡng Tạ Hà, chỉ lặng yên theo dõi cậu. Sau chuyện lần này tất cả mọi thứ đều thuận lợi, hơn một tháng sau, bộ phim cũng đã đến hồi kết. Hôm nay Tạ Hà nhận được tin nhắn của Dịch Trạch, vẫn là hai chữ, lại đây. Chỉ là lần này, Tạ Hà không có trả lời tin nhắn, mà là làm như không thấy xóa đi, cậu cảm thấy nên chơi Dịch Trạch một trận nữa mới hả dạ. Dù sao bây giờ cậu cũng đang nản chí muốn buông bỏ tất cả những thứ này mà, ha ha. Dịch Trạch đã biết Tạ Hà xuất viện từ trước đó, thế nhưng y không thể vứt hết mặt mũi tới gặp Tạ Hà được, suy nghĩ hơn nửa ngày, bỗng nhiên linh quang chợt lóe lên! Sao y lại muốn đi gặp Tạ Hà chứ? Bảo Tạ Hà tới đây là có thể gặp được cậu ta rồi, không phải sao? Dù sao trước đây cũng đều là như vậy, Tạ Hà chưa bao giờ từ chối y, nếu Tạ Hà không có phản bội y, vậy đương nhiên bọn họ vẫn có thể giống như trước kia. Dịch Trạch càng nghĩ càng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, là y hiểu lầm Tạ Hà, thế nhưng y cũng đã bồi thường cho cậu ta rồi, đã như vậy thì chuyện kia cũng coi như không còn gì nữa. Y không kiềm nén được tâm tình muốn gặp Tạ Hà, đã lâu chưa gặp mặt, y thậm chí còn có chút không quen... Dịch Trạch cầm điện thoại nhắn tin cho Tạ Hà, trước kia y đều gửi tin nhắn như vậy, lúc gửi xong cũng vứt sang một bên, Tạ Hà sẽ lập tức tới, thế nhưng lần này Dịch Trạch lại không nhịn được mà cúi đầu nhìn điện thoại, muốn nhìn xem Tạ Hà đã trả lời mình hay chưa, nhưng không có... Ngày hôm sau Dịch Trạch rốt cuộc cũng không nhịn được, thầm nghĩ lẽ nào Tạ Hà vẫn còn giận y nên không tới? Dịch Trạch có chút tức giận, nhưng dù sao y cũng là người đuối lý nhất trong chuyện này... Y xuống nước, mặt lạnh bấm gọi Tạ Hà, kết quả —— Máy bận. Đây là ý gì, được nước lấn tới sao! Dịch Trạch loạt xoạt đứng lên, nhanh chóng chạy tới xem rốt cuộc Tạ Hà đang làm cái gì. 【 Tạ Hà: bảo bối, Trạch Trạch đã tới chưa? 】 【444: rất nhanh sẽ tới ạ, dự tính còn tầm nửa tiếng nữa thôi O(∩_∩)O~】 【 Tạ Hà: tôi biết rồi: )】 Hôm nay là cảnh cuối của bộ phim, nam chính và kim chủ chia tay nhau, có một màn hôn rất thâm tình. Vốn đạo diễn nói có thể dùng góc độ để điều chỉnh, dù sao cũng là nụ hôn đồng tính, minh tinh không muốn hôn cũng là chuyện rất bình thường, đạo diễn kiêng kị bối cảnh sau lưng của Tạ Hà cho nên không có miễn cưỡng, thế nhưng Tạ Hà lại nói cậu đồng ý hôn môi, bộ phim này quan trọng nhất là cảnh quay đó nên cậu không muốn lưu lại một tỳ vết nào. Đạo diễn rất thích thái độ nghiêm túc này của Tạ Hà, vì thế màn diễn này liền dùng cảnh hôn thật, chỉ có điều trạng thái mới đầu của Tạ Hà không được tốt, NG rất nhiều lần, ngay cả cậu cũng có một chút ngại ngùng đối với bạn diễn của mình. Kéo dài thời gian lâu như vậy, Tạ Hà rốt cuộc mới tìm lại được cảm giác. Tạ Hà nhìn chăm chú người đàn ông ở trước mặt, đối phương mặc một thân áo khoác đen, mang theo khăn quàng cổ màu xám, thân hình cao to kiên cường, dáng dấp của hắn cũng không kém bao nhiêu so với Dịch Trạch, anh tuấn lạnh lùng, chỉ là nhìn gần mới phát hiện khí chất của hai người này khác nhau rất nhiều. Trong mắt Tạ Hà dần dần xuất hiện nồng đậm yêu thương, giống như đang xuyên thấu qua đối phương để nhìn thấy người khác, nụ cười trên gương mặt lạnh lẽo vào những ngày mùa đông rốt cuộc cũng tựa như tỏa nắng, mang theo cảm xúc mãnh liệt thiêu đốt hết tất cả, lại phảng phất như đang kiên quyết đặt chân lên con đường không lối về kia. Bọn họ sẽ rời xa nhau, từ nay về sau, cũng sẽ không bao giờ có tình yêu như vậy tồn tại nữa. Cậu vươn tay ra ôm lấy cổ của đối phương, ngửa đầu đưa môi mình áp tới. Đây là nụ hôn dốc hết lòng yêu thương, cũng bao gồm cả tuyệt vọng chia ly.... Coi đối phương là Dịch Trạch... Phần tâm tình này rốt cuộc cũng được bộc lộ ra, chỉ là cậu không có cách nào chia tay Dịch Trạch như vậy được, bởi vì Dịch Trạch căn bản không quan tâm gì tới cậu, căn bản không có yêu cậu. Nhưng ít nhiều gì ở trong bộ phim này, cậu cũng nhận lại được một phần tình yêu của mình, có thể xuyên thấu qua người khác để nói hết những lời yêu mà mình đã chôn sâu dưới đáy lòng. Dịch Trạch chạy tới, nhìn thấy chính là một màn như vậy. Đây là lần đầu tiên y chủ động đến đoàn kịch tìm Tạ Hà, lần đầu tiên chủ động gặp Tạ Hà... Y mang theo tâm tình phức tạp đến nơi này, lại nhìn thấy Tạ Hà đang thâm tình hôn một người đàn ông khác... Cho dù biết rõ đó chỉ là diễn kịch, nhưng Dịch Trạch cũng đã gần như tức đến muốn gϊếŧ người! Từ trước tới giờ y chưa bao giờ để phẫn nộ áp chế lý trí, thời khắc này trong đầu của Dịch Trạch lại không còn ý niệm nào khác, y không muốn người khác chạm vào Tạ Hà! Ai cho phép cậu ta có thể diễn như vậy trước ống kính chứ! Y nhanh chân đi tới, tách nam diễn viên kia ra sau đó cho một đấm vào mặt của đối phương! Nam diễn viên kia bị đánh đến ngây người, sợ hãi nhìn Dịch Trạch. Tạ Hà khiếp sợ nhìn một màn này, tức đến môi cũng phát run, mở to hai mắt nói, "Anh làm gì vậy!" Đây là trường quay, là bộ phim của cậu, Dịch Trạch dựa vào cái gì lại làm như vậy! Y chà đạp cậu như vậy còn chưa đủ hay sao... Thậm chí còn muốn phá hủy sự nghiệp của cậu nữa?! Cả người Dịch Trạch tản ra một luồng hơi thở lạnh băng, giống như còn muốn đánh nữa, Tạ Hà vội vã ôm lấy tay y, quật cường nhìn y. Với sức lực của Tạ Hà làm sao có thể kéo Dịch Trạch đi được, nhưng Dịch Trạch lại cúi đầu xuống, đối diện với đôi con ngươi đen tuyền trong suốt ướŧ áŧ ấy, bỗng nhiên liền thả lỏng mặc cho cậu kéo y ra bên ngoài. Tạ Hà kéo Dịch Trạch về tới phòng của mình, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, phức tạp nhìn y, chần chờ nói, "Anh... Anh tới đây làm gì..." Dịch Trạch gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Hà, y không biết tại sao bản thân lại muốn gặp Tạ Hà, nhưng hiện tại gặp được rồi, lại còn tức giận đến như thế, loại tâm tình này... Là ghen tị sao... Ghen tị cậu ta có thể dùng ánh mắt thâm tình cùng động tác ôn nhu hôn môi ấy dành cho người đàn ông khác. Thậm chí khi y biết Giản Tử Hàm có bạn trai, cũng chưa từng phẫn nộ đến như vậy. Người này là của y! Tạ Hà nhìn đáy mắt âm trầm của Dịch Trạch, không khỏi lùi về sau một bước, trong mắt lộ ra vẻ bi ai, thấp giọng nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không tới gần Giản Tử Hàm nữa." Nhưng cậu còn chưa có dứt lời, đã bị Dịch Trạch đè một phát lên tường, ngón tay của Dịch Trạch nhấn lên môi cậu, ánh mắt sâu tựa như hồ sâu, âm thanh trầm thấp: "Ai cho phép cậu hôn người khác?" Thì ra y tức giận là vì chuyện này sao? Tạ Hà vội vã giải thích: "Vừa nãy chỉ là diễn kịch thôi." Dịch Trạch làm sao không biết điều này chứ, chỉ là y không vui, trước đây y chưa bao giờ xem qua những tác phẩm của Tạ Hà, cũng chưa từng đến xem cậu diễn, chỉ có những lúc cần thiết y mới gọi Tạ Hà tới, cho nên từ trước đến nay đều chưa từng gặp tình cảnh như bây giờ, y cho rằng mình không để ý tới nghề nghiệp của Tạ Hà... Nhưng giờ phút này, y phát hiện mình quan tâm, nhìn thấy Tạ Hà và Phó Viễn ở bên nhau, nhìn thấy Tạ Hà hôn môi người khác đều sẽ tức giận đến phát điên! Vậy những lúc y không biết, Tạ Hà đã hôn qua bao nhiêu người rồi? Dịch Trạch nghĩ đến đây, đáy lòng lại như bị bóng tối bao trùm, chỉ muốn nhốt người ở trước mắt lại, không cho cậu ta có bất cứ cơ hội nào bị người khác chạm vào. Cậu ta chỉ có thể y chiếm giữ! 【 đinh, mục tiêu Dịch Trạch độ hảo cảm +5, trước mặt độ hảo cảm là 80】 "Tôi nói rồi, chỉ cần cậu còn ở bên cạnh tôi, thì phải nhớ cho thật kỹ thân phận của bản thân, chuyện không nên làm thì đừng có mà làm." Dịch Trạch nhìn đôi mắt của Tạ Hà, nói từng chữ, âm thanh lạnh lẽo. Tạ Hà nhìn y, hồi sau, trong mắt hiện lên thần sắc mệt mỏi, cậu chậm rãi mở miệng: "Dịch ca, em muốn rời đi." Bốn chữ nhẹ nhàng này, đã gần như là tất cả dũng khí trước giờ của cậu, cậu cho rằng bản thân sẽ không bao giờ nói ra câu này, nhưng cậu rốt cuộc vẫn là nói ra... Không đau đớn như trong tưởng tượng, ngược lại, lại có một tia được giải thoát. Đúng thế... Cậu yêu người này như thế, nhưng yêu y cũng không nhất thiết phải ở bên cạnh y, hiện tại đã đến lúc cậu đi rồi. Bởi vì cậu có ở lại, cũng chỉ làm cho Dịch Trạch mất hứng. Vậy cậu ở lại còn có ý nghĩa gì nữa? Từ nay về sau... Phần yêu thương này của cậu chỉ có thể giữ lại dưới đáy lòng, cậu vẫn luôn cho rằng bản thân trước sau gì cũng phải rời khỏi người này, mỗi một thời khắc đều nghĩ đến khi nào thì mình bị vứt bỏ, nhưng cậu lại không nghĩ tới, mình sẽ nói ra câu này trước khi bị vứt bỏ. Biểu tình của Dịch Trạch lập tức cứng đờ, y nhìn sâu vào mắt của Tạ Hà, bên trong đều là nghiêm túc, liền ý thức được —— Tạ Hà đang nghiêm túc. Đáy mắt Dịch Trạch hiện lên một chút không dám tin, nhưng lại lập tức bị phẫn nộ che lấp! Người này, là người mà y chưa bao giờ để trong mắt! Lại dám nói rời khỏi y trước! "Cậu, nói, cái, gì?" Dịch Trạch nhìn Tạ Hà, gằn từng chữ. Tạ Hà nhắm mắt lại, che giấu vẻ chua xót dưới đáy mắt, cậu nói: "Em nói, em muốn rời đi... Em muốn kết thúc mối quan hệ này. Dịch ca, chuyện trước kia là em sai, là em không nên tiếp cận Giản Tử Hàm, em biết sai rồi, coi như anh nể tình em theo anh nhiều năm như vậy, xin anh mở lòng khoan dung tha cho em một lần... Em bảo đảm, sau này sẽ không tới quấy rầy anh." Tạ Hà nói rất bình tĩnh, hạ thấp địa vị của bản thân, cậu đã sớm biết hiện thực rất tàn khốc, ở nơi đây cho dù là từ phương diện nào đều có thể dễ dàng bóp chết cậu, cậu ấy chưa từng tùy ý, chưa từng gào khóc ầm ĩ, cho dù là cầu xin rời đi cũng là thấp hèn như thế này. Cậu ấy, vẫn luôn biết rõ thân phận của mình. Nắm tay của Dịch Trạch siết chặt lại thành nắm đấm, trong mắt giãy dụa, không phải như vậy... Đây không phải là thứ mà y muốn... Y muốn Tạ Hà cầu xin y tha thứ, cầu xin y giữ cậu ta lại, mà không phải là nghe cậu ta nói rời đi, không phải cậu ta sợ nhất là y không cần tới cậu ta nữa sao? Tại sao lần này lại không cầu xin y? Tại sao lại muốn rời khỏi y? Cậu ta dụ dỗ được người khác rồi ư? Lẽ nào là Phó Viễn?! Dịch Trạch cũng không ngốc, trước kia là do y không thèm để ý nên không có nghĩ tới, nhưng cân nhắc một chút liền biết trong chuyện này nhất định là có Phó Viễn động tay động chân, nếu không lấy thân phận của Tạ Hà, làm sao có khả năng biết được tin tức về Giản Tử Hàm! Y càng nghĩ càng cảm thấy đúng, bằng không Tạ Hà dựa vào cái gì mà muốn rời khỏi y? Không có y, cậu ta có thể thoải mái đặt chân trong cái vòng giải trí này sao? "Là Phó Viễn đúng không? Hắn cho cậu cái gì?" Dịch Trạch lạnh giọng nói. Tạ Hà nghe vậy liền bật cười, từ bỏ hi vọng không ngờ lại thoải mái đến như vậy, bởi vì không có hi vọng sẽ không còn thất vọng nữa. "Em không nhận bất cứ thứ gì từ người nào cả... Có lẽ anh sẽ không tin, vì em cũng không có cách nào chứng minh cho mình được hết cả." Tạ Hà nhẹ giọng nói, cậu nhếch khóe miệng lên cười cười, nói, "Là em không xứng ở lại bên cạnh anh." Đồng tử của Dịch Trạch co lại. Y nhìn đôi mắt của Tạ Hà, sắc mặt lạnh băng, muốn nói gì đó nhưng lại không thể phản bác. Đây là câu nói trước kia y đã từng nói, Tạ Hà không có phản bác, cũng không hề khiêu khích y, cho dù cầu xin rời đi vẫn là thấp hèn như vậy... Thế nhưng Dịch Trạch lại cảm thấy giọng điệu của mình lên cũng không được mà xuống cũng không được, cho dù bị Giản Tử Hàm coi nhẹ, cũng chưa từng khó chịu như thế này! Thậm chí y không có cách nào để nói lại Tạ Hà, bởi vì Tạ Hà không cho y có bất cứ cơ hội nào để nói. Hồi sau, y chậm rãi lùi về sau một bước, hai mắt sắc bén nhìn Tạ Hà, "Cậu đừng hối hận." Nói xong liền xoay người rời đi! Tạ Hà nhìn bóng lưng rời đi của Dịch Trạch, chậm rãi xoay người, đáy mắt liền lóe lên. 【 Tạ Hà: thời cơ đã chín muồi rồi. 】 【444: dạ? 】 【 Tạ Hà: bảo bối, mấy tấm ảnh mà tôi bảo em chụp trước đó đâu, đưa cho tôi xem cái nào. Mỉm cười ~ ing.】 【444: (⊙v⊙) ân! 】 【 Tạ Hà: tấm này tấm này tấm này cũng không tệ, đem mặt của Dịch Trạch che hết lại, sau đó tung lên mạng cho tôi. 】 【444: tại sao phải làm như vậy? 】 kí chủ đại đại đang tự bốc phốt mình sao. 【 Tạ Hà: Trạch Trạch đã dằn mặt tôi như vậy, tôi lại yêu thương y như thế đương nhiên phải ân cần kiến tạo cho y một cơ hội để tôi đến cầu xin y tha thứ chứ, chớ với cái đà này thì sẽ lãng phí rất là nhiều thời gian, hơn nữa hiệu quả cũng không được cao... Dù sao tôi cũng là một người chỉ để ý đến hiệu suất mà, ha hả. 】 【444: . . . . . . 】 【 Tạ Hà: bảo bối, làm cho thật tốt, đã tới lúc em chứng tỏ bản thân mình rồi đó, mấy cái vụ drama trên Internet ấy, chắc em biết làm thế nào hết rồi chứ nhỉ? 】 【444: em đã là hệ thống cấp bốn rồi đó hừ! ! ! 】 【 Tạ Hà: tôi tin tưởng em : )】 Nói về kỹ thuật tự anti nhà ai mạnh nhất, số 444 của Tạ tổng là mạnh nhất! Tạ Hà tiễn Dịch Trạch xong liền trở về đoàn kịch, sau đó xin lỗi nam diễn viên bị đánh kia, nam diễn viên kia dưới uy hiếp của Dịch Trạch cũng không dám bất mãn gì, liền liên tục nói không sao, nhưng nội tâm lại ghi hận lên chuyện này, chẳng qua chỉ là đóng kịch thôi, sớm biết kim chủ của mình không vui thì cũng đừng có yêu cầu hôn thật chứ? Hại gã bị vạ lây theo! Nhưng cũng may một màn cuối này rốt cuộc cũng hoàn mỹ đóng máy, bộ phim tiến vào giai đoạn biên tập, Tạ Hà cũng rời khỏi đoàn phim. Không quá mấy ngày sau liền tuồn ra chuyện xấu nhất của hàng năm, nháy mắt chiếm lĩnh hết tất cả các trang đầu của truyền thông. Không ngờ ông vua màn ảnh mới Tư Minh Huy đang hot nhất hiện nay lại là đồng tính! Hơn nữa còn được kim chủ bao dưỡng! Mặt ngoài thanh cao vô cùng, nhưng thật ra sau lưng lại dơ bẩn không biết bao nhiêu, từng chuyện gièm pha nối tiếp từng cái đều bị tuồn ra, tin tức Tư Minh Huy trước đó bán mình cũng trồi lên khỏi mặt nước. Trong nhất thời, trên mạng đều nghiêng về một bên mắng chửi, cũng có một vài người liều chết trung thành nói đỡ cho Tư Minh Huy, thế nhưng người nặc danh tuyên bố ra thông tin này lại có cả chứng cứ xác thật, có ảnh Tư Minh Huy ra vào biệt thự, còn có hình Tư Minh Huy cùng với một người đàn ông nào đó cử chỉ rất thân mật, các loại chứng cứ rõ ràng đến không thể nào phản bác. Trước kia thanh danh cậu cao bao nhiêu, thì độ quan tâm về chuyện bê bối của cậu liền cao bấy nhiêu. Trước kia có bao nhiêu người yêu thích cậu, hiện tại lại mắng cậu ác liệt đến bấy nhiêu, trong nhất thời ầm ĩ đến mức Tạ Hà cũng không thể bước chân ra khỏi cửa nhà. Vi Chương Cần cẩn thận nhìn cậu, lòng như lửa đốt, "Xảy ra chuyện gì vậy chứ? Cậu có biết ai đang bôi xấu cậu không? Rốt cuộc cậu đang đắc tội với ai vậy?" Tạ Hà trầm mặc không lên tiếng. Vi Chương Cần gấp gáp: "Sao cậu bình thản quá vậy? Cậu có biết lần này nghiêm trọng như thế nào không hả? Đã có vài công ty gửi đơn kiện lên luật sư nhằm bảo cậu bồi thường hợp đồng rồi đấy!" "Tôi còn có chút tiền, sẽ bồi thường cho họ." Tạ Hà bình tĩnh nói. Vi Chương Cần quả thật giận đến không có chỗ phát tiết, "Ý tôi không phải như vậy, chuyện này cũng không phải là không thể cứu vãn, cậu có thể đi cầu cứu Dịch tổng, để ngài ấy lên tiếng khiến đám người kia đừng ầm ĩ nữa, chờ chuyện này nguội đi sẽ nghĩ biện pháp khác, đầu tiên phải khống chế lại cục diện đã, qua một thời gian lại nghĩ cách tẩy trắng." Tạ Hà nghe đến hai từ Dịch Trạch, ánh mắt liền ảm đạm, "Tôi và Dịch tổng đã không còn liên quan gì nữa, anh ấy sẽ không giúp tôi đâu." Vi Chương Cần lúc này mới hiểu rõ, khiếp sợ nói: "Chuyện lúc nào?" Tạ Hà nói: "Vài ngày trước, anh ấy tới đoàn phim tìm tôi, tôi đã nói rõ với anh ấy rồi." Vi Chương Cần cuống lên, quả đúng là phá vỏ ốc liền gặp bão tố mà, gã trầm ngâm một hồi, nói: "Tuy rằng đã tách ra... Nhưng dù sao cậu cũng theo ngài ấy thời gian dài như vậy, cậu thử nói vài câu xem ngài ấy có thể giúp cậu một chút hay không, chuyện này đối với ngài ấy cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, có lẽ ngài ấy sẽ giúp cậu thì sao." Tạ Hà nở nụ cười, "Anh đừng khuyên tôi nữa, đền thì đền, tôi còn có vài miếng đất, anh giúp tôi bán đi, còn có thể kiếm được một khoản tiền kha khá." Vi Chương Cần nghiêm nghị nhìn cậu, "Cậu nghiêm túc?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]