Chương trước
Chương sau
Tạ Hà ngửa đầu lên nở nụ cười, hai mắt trong veo nhìn Sở Hình: "Sở đại ca không nhận ra ta sao? Ta là Trần Diễm a!"
Sở Hình không dám tin nhìn hắn, trong nhất thời cũng quên mất phải phản ứng như thế nào, tại sao? Tại sao bệ hạ lại cho rằng bản thân là Trần Diễm? Điều này không tài nào hiểu được!
Tạ Hà kéo ống tay áo của y, hoài nghi nói: "Sao Sở đại ca không nói câu nào hết?"
"Ta..." Đôi môi Sở Hình run rẩy, chậm rãi nói: "Chỉ là ta có một chút ngoài ý muốn... Không ngờ lại gặp đệ ở nơi này..."
Tạ Hà cau mày nói: "Ta cũng rất tò mò, vừa tỉnh lại liền ở nơi này! Hơn nữa người kia còn không muốn cho ta đi, nơi này là nơi nào?"
Sở Hình trầm mặc chốc lát, nói: "Nơi này là hoàng cung."
Tạ Hà kinh ngạc mở to mắt, "Vì sao ta lại ở hoàng cung?! Không phải ta đang ở nhà hay sao? Đúng rồi, nếu huynh đã trở về... Ca của ta có phải cũng về rồi hay không? Sao huynh ấy không tới gặp ta?"
Sở Hình nhớ đến cừu hận mà Trần Tông đối với Tạ Hà, càng cảm thấy không có cách nào để đối mặt với ánh mong chờ của Tạ Hà, trong lòng dâng lên khó chịu, trầm giọng nói: "Ca của đệ chưa về, bởi vì ta có việc nên mới trở về trước."
Trong mắt Tạ Hà lộ ra vẻ thất vọng, "A..." Bất quá hắn rất nhanh liền lấy lại được tinh thần, cười với Sở Hình nói: "Ta không muốn ở nơi này nữa, Sở đại ca mau dẫn ta ra ngoài đi."
Dương Hiền vẫn luôn ở một bên nhìn, giờ khắc này lại không nhịn được đi tới, thấp giọng khuyên nhủ: "Tốt nhất là ngài đừng nên ra ngoài..." Bộ dáng này của bệ hạ làm sao có thể xuất cung được?! Hơn nữa ở bên ngoài cũng không hề an toàn!
Tạ Hà đã hoàn toàn không còn nhận ra gã, thế nhưng thái độ vẫn đúng mực, chỉ hỏi: "Tại sao? Ta muốn về nhà, nếu ta không về nương nhất định sẽ giận ta."
Sở Hình nhớ đến vì cái chết của Trần Diễm mà phu nhân của Anh Quốc Công phủ vì quá đau buồn mà ốm chết, cùng với nỗi oán hận của Trần Tông và nhà họ Trần... Không thể nói Dương Hiền không có lý, Tạ Hà không thể đi ra ngoài, càng không thể tới Anh Quốc Công phủ được.
Sở Hình nói: "Nương của đệ biết đệ ở nơi này, sẽ không lo lắng đâu... Đệ cứ an tâm ở đây, qua ít ngày nữa ta sẽ sai người đưa đệ về, có được không?" Có lẽ qua mấy ngày nữa bệ hạ sẽ không còn tự coi mình là Trần Diễm nữa, bây giờ cũng chỉ còn mỗi kế hoãn binh mà thôi.
Tạ Hà vẫn có chút do dự, chần chờ một hồi, mới hỏi: "Vậy... Huynh có biết tại sao ta lại ở chỗ này hay không? Ta không nghĩ ra."
Sở Hình ôn nhu nói: "Đệ là khách quý mà bệ hạ cho mời vào cung."
Ánh mắt Tạ Hà mê man: "Thật sao, nhưng ta chưa bao giờ gặp qua bệ hạ cả..."
Sở Hình nói: "Bệ hạ ngã bệnh, thời gian này không thể gặp đệ được, bất quá chờ người tốt lên là được rồi."
Tạ Hà lộ ra biểu tình bừng tỉnh, không hề có một chút hoài nghi nào với Sở Hình, "Vậy đi... Sở đại ca, huynh có thể tiến cung chung với ta hay không? Một mình ta... Có hơi sợ."
Sở Hình không chút do dự: "Được."
Lúc này Tạ Hà mới lộ ra nụ cười xán lạn.
.........................
【444: Kí chủ đại đại, cái này em không hiểu! Sao ngài lại muốn diễn Trần Diễm a _(:зゝ∠)_ 】
【 Tạ Hà: Bảo bối muốn nghe tôi nói xạo hay nói thật? 】
【444:... Nói thật. 】
【 Tạ Hà: Nói thật là vì chơi vui. 】
【444: Vậy nói xạo? 】
【 Tạ Hà: Nói xạo thì chơi vui ơi là vui. 】
【444: ╭(╯^╰)╮】 em biết ngài đang chọc ghẹo em, đây tuyệt đối là nói thật!
Tạ Hà cũng không phải gạt 444 toàn bộ, hắn thật sự cảm thấy chơi rất vui, bất quá mấu chốt vẫn là vì xoát độ hảo cảm, hắn cho rằng giữa Trần Diễm và Sở Hình có một khúc mắc gì đó rất quan trọng.
Cảnh Chiêu chỉ thích dằn vặt những thiếu niên mười mấy tuổi, cũng không phải ham mê gì sắc đẹp, dù sao hắn cũng không thể cɦịƈɦ được con người ta, mà là do hắn muốn đem những thiếu niên này làm thế thân cho chính hắn, đem thống khổ thực thi trên người của những thiếu niên kia, tựa như những thống khổ mà người khác đã gây ra cho hắn. Trần Diễm đối với Cảnh Chiêu mà nói cũng chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng đã đi đến bước ngày hôm nay... Nếu Cảnh Chiêu còn sống, hẳn là sẽ ghen tị với Trần Diễm đi.
Ghen tị Trần Diễm có một huynh trưởng thương yêu hắn, có Sở Hình nguyện ý vì hắn mà khởi binh mưu phản, có người nhớ thương và quan tâm... Nếu như hắn chưa chết, bảo đảm là sống hạnh phúc đến nhường nào, hắn có những thứ mà Cảnh Chiêu không hề có.
Nếu như hắn là Trần Diễm, vậy thì tốt rồi?
Đem thế thân cho rằng là bản thân, đem bản thân tưởng tượng thành Trần Diễm, nắm giữ hết thảy.
Từ ngày hôm đó, quả nhiên Sở Hình đến rất nhiều lần, biểu hiện của Tạ Hà càng lúc càng ỷ lại y.
Hôm nay Sở Hình mang theo đồ ăn ngon từ bên ngoài đến thăm Tạ Hà, Tạ Hà cực kì vui vẻ, ăn được một nửa đột nhiên ngồi sát lại chỗ của Sở Hình, bờ vai chạm bờ vai, nghiêng đầu nở nụ cười: "Sở đại ca, có phải huynh thích ta hay không?"
Biểu tình Sở Hình hơi thay đổi, nói: "Sao đệ lại nghĩ như vậy?"
Tạ Hà ngước mắt lên nhìn y, hai mắt lòe lòe tỏa sáng, trong đó phảng phất như chứa đựng vô vàn ánh sao, sạch sẽ đẹp đẽ, "Bởi vì huynh đối với ta rất tốt, nếu như huynh không thích ta, thì tại sao lại đối với ta tốt như vậy."
Sở Hình không có gì để nói.
Lông mi dài của Tạ Hà khẽ run lên một cái, khóe môi vung lên, "Sở đại ca đang xấu hổ sao?"
Sở Hình nghiêm mặt, y xác thật có chút khẩn trương.
Bỗng nhiên Tạ Hà đứng lên, hôn nhẹ lên gò má của Sở Hình, sau đó đứng thẳng dậy, cười đến cong cả khóe mắt: "Ta cũng rất thích huynh."
Sở Hình khiếp sợ nhìn hắn, có chút ngây người, Trần Diễm sẽ không như vậy... Trần Diễm rất kính trọng y, cũng chỉ có coi y như đại ca của mình mà thôi, chắc chắn sẽ không sản sinh ra ý nghĩ như thế, mà làm ra hành động như vậy, và y đối với Trần Diễm cũng không hề vượt qua bối phận của một vị huynh trưởng... Thế nhưng trong tưởng tượng của bệ hạ, lại cho rằng bọn họ yêu thích lẫn nhau.
Lời yêu thích này... Là suy nghĩ trong lòng của bệ hạ sao...
Đột nhiên Sở Hình cảm thấy hô hấp có chút gấp gáp, y cảm thấy bản thân mình thật nực cười, còn muốn từ chuyện này thu được một chút an ủi của bệ hạ, muốn biết... Có phải bệ hạ cũng có một chút thích y hay không, biết rõ là không thể, lại không nhịn được mà ảo tưởng như vậy.
Sở Hình nhìn Tạ Hà, cẩn thận dò hỏi, "Đệ... Tại sao lại thích ta."
Trong mắt Tạ Hà lộ ra ý cười, "Bởi vì trong lòng của ta Sở đại ca là đại anh hùng a, huynh sẽ bảo vệ ta, không cho bất cứ ai tổn thương ta. Nếu có người có gan dám làm ta tổn thương, huynh nhất định sẽ cho hắn sống không bằng chết, so với đau đớn của ta còn hơn gấp trăm ngàn lần có đúng không?"
Biểu tình trên mặt Sở Hình ngưng đọng, đáy mắt lộ ra vẻ thống khổ một lần nữa.
Hình như y đã hiểu rồi.
Bệ hạ đang hâm mộ Trần Diễm.
Bởi vì Trần Diễm có người thương yêu, có người sau khi hắn chết, sẽ nguyện ý báo thù cho hắn, không tiếc lật đổ cả thiên hạ... Tuy rằng hắn chết rồi, nhưng trong mắt của bệ hạ, vẫn chính là người mà bệ hạ cực kì ghen tị, bệ hạ sống ở bên trong vũng bùn, chỉ có thể ngước nhìn người trên trời sống hạnh phúc.
Hắn chịu đựng thống khổ càng nhiều, lại càng ghen tị với hạnh phúc của Trần Diễm.
Mà bản thân y chính là người đã mang lại thống khổ cho hắn.
Tạ Hà hơi cúi đầu, nhìn chăm chú vào mắt Sở Hình: "Huynh sẽ luôn che chở cho ta như vậy có đúng không... Sở đại ca."
Cho dù trong lòng đau đến tê dại, nhưng Sở Hình vẫn không có lảng tránh đôi con ngươi sáng ngời kia, thẳng tắp nhìn lại hắn, "Đúng, ta sẽ luôn bảo vệ đệ như vậy."
Lần này, ta sẽ luôn bảo vệ ngươi quan tâm ngươi, không... Có lẽ là còn hơn cả thế nữa, ta sẽ không tiếc bất cứ thứ gì mà bảo vệ ngươi. Chỉ cần có thể bảo vệ ngươi, ta thậm chí có thể buông tha cái chết của Trần Diễm, buông tha những sai lầm của ngươi... Thậm chí là phản bội lại huynh đệ của ta.
Cho nên, ngươi không cần phải ghen tị với Trần Diễm, bởi vì ngươi mới là người mà ta muốn bảo vệ nhất.
Cho dù ngươi có trở thành bộ dáng như thế nào đi chăng nữa... Ta cũng sẽ nguyện ý thuần phục dưới chân ngươi.
Tạ Hà nở nụ cười, hắn nhìn Sở Hình, vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt y, ngón tay của hắn lướt qua đôi môi mỏng, sống mũi kiên định, mày kiếm sắc bén, chậm rãi miêu tả hình dáng trên mặt y, "Sở đại ca, may là có huynh."
Sở Hình nắm chặt lấy tay Tạ Hà: "Ta cũng vậy."
Là ngươi cho ta tín ngưỡng, để ta biết làm thế nào để yêu một người, không để du͙ƈ vọиɠ chi phối nội tâm, sa vào mê hoặc của quyền thế, cuối cùng ngay cả bản thân cũng coi không ra gì, ta rất vui mừng vì ngươi có thể cho ta được yêu ngươi.
Vì thế, ta có thể không cần thiên hạ này.
Chỉ nguyện để ngươi sai khiến.
【 keng, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +2, trước mắt độ hảo cảm là 100 】
【 keng, mục tiêu công lược của thế giới đã hoàn thành, ba ngày sắp tới chuẩn bị thoát ly khỏi thế giới. 】
Tạ Hà cười cười rút tay về, nói: "Sở đại ca, ta không thể ra ngoài thật sao? Nơi này quá nhàm chán đi."
Sở Hình trầm mặc trong chốc lát, nói: "Cũng không phải là không được, chỉ cần đệ trở về đây, không thể về nhà."
Tạ Hà tựa như làm nũng nói: "Không thể về nhà thì không về nhà, ta chỉ muốn ra ngoài dạo vài vòng thôi, huynh đưa ta đi có được không."
Sở Hình nói: "Được."
Dương Hiền vội vã đi tới, lạnh lùng trừng Sở Hình, "Ta cũng muốn đi cùng!"
Tạ Hà liên tục xua tay: "Không cần, có Sở đại ca theo ta là được rồi."
Dương Hiền nói: "Nhưng mà ——"
Tạ Hà liền mất hứng, nhìn gã chằm chằm, "Sao lúc nào ngươi cũng muốn đi theo ta hết vậy! Ta đã nói là không cần rồi kia mà!"
Dương Hiền nghẹn lời, gã không thể phản bác lại Tạ Hà, chỉ có thể căm giận nhìn Sở Hình, đều là vì tên nghịch tặc nay khiến cho bệ hạ trở nên như vậy!
Sở Hình nghiêm mặt nhìn Dương Hiền: "Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa hắn trở về."
Mắt thấy Sở Hình và Tạ Hà rời đi, Dương Hiền do dự một chút, lén lút đi theo, nếu bệ hạ đã không muốn nhìn thấy gã, vậy thì không cho bệ hạ thấy là được, gã tuyệt đối sẽ không bỏ mặc bệ hạ một mình xuất cung với tên nghịch tặc Sở Hình kia!
..............................
Tạ Hà tràn đầy phấn khởi cùng Sở Hình xuất cung, sau khi hắn xuyên tới thế giới này, vẫn là lần đầu rời khỏi tẩm cung, đây tuyệt đối là một trong những kế hoạch đứng đầu khi tới đây! Thật ra hắn vẫn luôn mong chờ được nhìn thấy những phong cảnh thời cổ đại, ra ngoài đi dạo tinh thần quả nhiên liền sảng khoái.
【 Tạ Hà: Bảo bối, Dương Hiền theo tới rồi sao? 】
【444: Đúng thế. 】
【 Tạ Hà: Được, truyền bản đồ kinh thành cho tôi đi. 】
【444: (⊙v⊙) vâng! 】
【 Tạ Hà: Khi nào Trần Tông xuất hiện trong vòng hai mươi thước thì em nhớ nhắc tôi : ) 】
【444: Dạ biết ~ 】
Tạ Hà không có mục đích đi dạo, thực tế là đang hướng về phía Anh Quốc Công phủ.
Lông mày Sở Hình nhẹ nhàng nhướng lên đến mức không dễ gì nhìn ra, thầm nghĩ Tạ Hà thật ra là muốn trở về nhà, cái gì mà không về, chẳng qua chỉ là một lý do, nhưng y tuyệt đối không thể để cho hắn đến Anh Quốc Công phủ được, tất cả mọi người trong Anh Quốc Công phủ đều hận không thể gϊếŧ chết hắn, cho dù bản thân y có bảo bệ hắn, nhưng cũng không thể tránh cho bệ hạ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vì vậy Sở Hình không tiếng động mà đem Tạ Hà đến chỗ khác.
Nhưng có một cái buff như 444 đây Tạ Hà làm sao có thể để mặc cho Sở Hình dễ dàng quyết định được.
Cho dù cao thủ võ lâm có lợi hại đến đâu thì cũng không thể nào sánh với sự giám sát của thị giác thượng đế được! Tạ Hà muốn ngẫu nhiên gặp mặt với người khác quả thực là chuyện chẳng có gì khó khăn cả.
Cho nên Sở Hình có cẩn thận như thế nào đi nữa, bọn họ vẫn ở trên đường gặp phải Trần Tông cưỡi ngựa đi ngang qua.
Trần Tông mới từ chỗ của một vị đồng liêu về, đang chuẩn bị hồi phủ, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp lại Sở Hình một lần nữa, mà khiến cho hai mắt gã sắp nứt ra chính là, không ngờ Sở Hình lại cùng tên hôn quân kia thân mật đi với nhau! Còn cẩn thận từng ly từng tý mà dỗ dành hắn, bộ dáng ân cần hỏi thăm chân chó kia... Quả thật rất chói mắt!
Đây không phải là Sở Hình trong ký ức của gã, trong ký ức của gã Sở Hình là một tướng soái lãnh khốc, từ trước tới giờ cũng chưa từng có ai có thể khiến y cúi đầu, không người nào có thể làm y tự nguyện tiếp đón như thế hết!
Mà hiện tại, Sở Hình đứng ở bên cạnh tên hôn quân kia, trong mắt đều là thương yêu mà từ trước đến nay gã đều chưa bao giờ được nhìn thấy!
Đều là do tên hôn quân kia dụ dỗ y!
Trần Tông tung người xuống ngựa, hai mắt đỏ chót, sải bước tiến tới!
Tạ Hà nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, trên mặt lập tức hiện ra thần sắc vui mừng! "Đại ca..." Tạ Hà xoay người lại chạy về phía Trần Tông, nhưng lại bị Sở Hình kéo tay lại, dùng sức đem hắn kéo về phía sau!
Trần Tông gắt gao nhìn bọn họ, đây không phải là Sở Hình mà gã biết, đây không phải!
Trần Tông vô cùng phẫn nộ, giờ phút này chỉ muốn gϊếŧ chết Tạ Hà để phát tiết mối hận ở trong lòng! Nhưng gã biết mình không phải là đối thủ của Sở Hình, trực tiếp động thủ với hắn sẽ không tránh khỏi được Sở Hình, vì vậy gã không có trực tiếp ra tay, mà là rút trường kiếm ra chỉ vào Sở Hình, phẫn nộ nói: "Ngươi tránh ra, ta muốn gϊếŧ hắn!"
Sở Hình lạnh lùng nhìn gã: "Ngươi đi đi, ta sẽ không tránh ra."
Trần Tông cười lạnh một tiếng, "Vậy ta liền gϊếŧ ngươi trước!"
Gã không nói hai lời, liền nâng kiếm lên! Trong quân doanh Trần Tông là cánh tay trái của Sở Hình, thân thủ bất phàm, lúc này tung chiêu nào chiêu nấy đều không kiêng dè gì tình nghĩa năm đó, đối mặt với chiêu thức tàn nhẫn muốn lấy mạng của Trần Tông, Sở Hình nhất thời cũng không còn cách nào, tuy rằng Trần Tông muốn gϊếŧ y, nhưng y lại không thể gϊếŧ Trần Tông được! Sở Hình không chỉ ngăn cản công kích của Trần Tông còn muốn tránh những chỗ yếu hại của đối phương, trong lúc đó cũng không để ý được đến Tạ Hà.
Tạ Hà nhìn bọn họ bỗng nhiên động tay động chân, một mặt mê man luống cuống, lớn tiếng nói: "Đừng đánh đừng đánh! Đều dừng lại hết đi!" Hai mắt hắn lo lắng, xoay người hướng về phía Trần Tông, "Đại ca làm sao vậy? Sao lại muốn động thủ với Sở đại ca?"
Mắt thấy Tạ Hà không hề phòng bị gì mà chạy về phía Trần Tông, hai mắt Sở Hình đều sợ hãi! Thân thủ muốn kéo Tạ Hà về, thế nhưng Trần Tông cũng phát hiện ra được đây là thời cơ tốt, gã còn đang chờ Sở Hình lơ là liền động thủ với tên hôn quân kia, ai ngờ hắn lại tự mình tới nộp mạng! Tuy rằng không biết tên hôn quân kia đang muốn làm cái gì, nhưng gã sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như thế này! Trần Tông không mặc kệ mọi thứ, xoay mũi kiếm lại một cái liền hướng về phía Tạ Hà! Trong đôi mắt đều là hận ý lạnh lẽo!
Tạ Hà nhìn đôi mắt gã, trong nhất thời liền ngây dại, không nhúc nhích.
Tai sao... Ca ca hắn lại muốn gϊếŧ hắn...
Trong mắt Sở Hình lần đầu tiên lộ ra sự tuyệt vọng! Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Dương Hiền bỗng nhiên xuất hiện hất bay kiếm của Trần Tông ra, ôm lấy Tạ Hà phi thân về phía sau! Sở Hình rốt cuộc cũng chạy tới, gắt gao nhìn Trần Tông! Tay cầm kiếm dùng sức đến mức cũng trắng bệch, lúc nãy thiếu chút nữa... Bệ hạ đã bị gϊếŧ ngay tại trước mắt y!
Trần Tông nhìn Sở Hình và Dương Hiền, cùng với bộ dáng bảo hộ của hai người đối với Tạ Hà ở phía sau, liền biết ngày hôm nay mình không còn cơ hội nữa, lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ."
Hôm nay không thể gϊếŧ được hắn, hiện tại hôn quân còn chiếm được ưu thế, làm sao có thể bỏ qua cho gã được?
Thế nhưng khiến cho gã bất ngờ chính là, Tạ Hà không nhúc nhích, hắn chỉ đứng lẳng lặng ở đó, ngơ ngác nhìn gã, trong mắt đều là bi thương và không dám tin.
Hắn trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cất bước đi tới chỗ của Trần Tông...
Sở Hình thấy thế, trong mắt lóe lên một tia chua xót, không thể để bệ hạ ở lại nơi này nữa, y ấn tay vào phía sau gáy của Tạ Hà, Tạ Hà liền hôn mê bất tỉnh.
................
Lúc Tạ Hà tỉnh lại, phát hiện bản thân đã hồi cung.
【444: Kí chủ đại đại, vừa nãy ngài chết không thành thì làm sao bây giờ? 】
【 Tạ Hà: Ai nói vừa nãy tôi muốn chết? Không phải còn ba ngày nữa hay sao? Mỉm cười cực phẩm ~ ing 】
【444: _(:зゝ∠)_ vừa nãy ngài còn cất công muốn ngẫu nhiên gặp Trần Tông không phải là muốn chết sao... 】
【 Tạ Hà: Dĩ nhiên không phải, tôi thân là một hoàng đế, làm sao có chết một cách mơ mơ hồ hồ không rõ ràng như vậy được, loại chết uất ức như vậy tôi từ chối tiếp thu, hơn nữa Trần Tông cũng không tư cách để gϊếŧ tôi. 】
【 Tạ Hà: Tôi là một người thủy chung với chủ nghĩa hoàn mỹ, cho dù chết cũng phải hoàn mỹ : ) 】
【444: Vậy hôm nay ngài là vì cái gì... 】
【 Tạ Hà: Bảo bối, em nhìn thêm một chút nữa là biết. 】
Tạ Hà đẩy cửa ra ngoài, liền phát hiện Dương Hiền và Sở Hình đều đang trông coi ở bên ngoài, hai người trầm mặc tựa như pho tượng. Nhìn thấy Tạ Hà đi ra, Sở Hình lộ ra thần sắc muốn nói lại thôi, ánh mắt Dương Hiền cũng rất phức tạp.
Tạ Hà chậm rãi đi tới trước mặt Sở Hình, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Sao đại ca lại muốn gϊếŧ ta?"
Sở Hình không đáp, y không đành lòng đánh vỡ mộng đẹp của bệ hạ.
Tạ Hà cúi đầu, tựa như đang lầm bầm: "Hình như huynh ấy rất hận ta, ánh mắt lúc đó, một khắc kia ta cũng không thể nào quên được, trong đó chỉ có căm hận... Nhưng huynh một chút cũng không hề bất ngờ, cho nên huynh cũng biết được nguyên nhân có đúng không?"
Ánh mắt Sở Hình càng lúc càng đau đớn.
Tạ Hà nhìn y, thần sắc lạnh xuống: "Ngươi đang gạt ta, các ngươi đều gạt ra, ta căn bản không phải là Trần Diễm, có đúng không?"
"Ta không phải là Trần Diễm..." Tạ Hà đi về phía trước một bước, ánh mắt mê mang còn mang theo bối rối, "Ta không phải là hắn, vậy ta rốt cuộc là ai! Nói, ta rốt cuộc là ai!"
Dương Hiền không nhìn nổi nữa, một tiếng quỳ xuống, "Bệ hạ."
Tạ Hà nhìn gã, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, "Ngươi gọi ta là bệ hạ, chẳng lẽ... Thật ra ta mới là hoàng đế."
Hắn bình tĩnh nhìn hai người kia, bỗng nhiên nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Hồi sau, Tạ Hà chậm rãi mở mắt ra một lần nữa, hắn quay đầu lại nhìn Sở Hình, trong cặp mắt kia không hề mang theo một chút ôn nhu, ỷ lại hay vui sướng nào, mà chỉ còn lại vô tận hận ý.
Hắn kéo khóe môi lên, cười lạnh: "Sở tướng quân, ngươi đang làm cái gì vậy?"
Trong mắt Sở Hình lộ ra vẻ khiếp sợ, y đối diện với cặp mắt đó của Tạ Hà, bỗng nhiên hiểu ra được tất cả, đây là bệ hạ của y.
Bệ hạ của y trở về rồi...
Sở Hình nhắm mắt lại, chậm rãi cong đầu gối quỳ xuống, dùng trán chạm đất, âm thanh chầm chậm mà trịnh trọng, "Thần đáng tội muôn chết."
Tạ Hà cất bước đi tới trước mặt y, nhìn tên loạn thần tặc tử đã từng ngông cuồng tự đại trước đó, giờ khắc này lại cung kính quỳ trước mặt hắn, lộ ra tươi cười âm trầm: "A... Thật là kỳ quái, không phải trước đây còn muốn trẫm sống không bằng chết sao, hiện tại lại làm cái gì đây? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám gϊếŧ ngươi sao?"
Âm thanh Sở Hình bình tĩnh không hề gợn sóng, "Thần không dám."
Từ lúc y quyết định thần phục với bệ hạ, một khắc kia đã bắt đầu, cũng đã liệu trước ngày hôm nay... Y nguyện ý dùng cái chết để chuộc tội.
Sở Hình ngẩng đầu lên, sâu sắc nhìn Tạ Hà, trong mắt đều là yêu thương ẩn nhẫn đến cực điểm cùng với vô vàn thống khổ đan xen nhau, y nói: "Thần tự biết tội mình không thể tha thứ, thỉnh bệ hạ giáng tội."
Tạ Hà thẳng tắp đối diện với hai mắt của Sở Hình, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ngươi hi vọng trẫm sẽ gϊếŧ ngươi?"
Sở Hình không đáp, trong mắt lóe lên một tia quyến luyến không muốn.
Tạ Hà đưa tay ra, đầu ngón tay nâng cằm Sở Hình lên, gương mặt quyến rũ hơi động, nụ cười xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, khẽ nói: "Trẫm chợt nhớ tới, ngày đó trẫm cầu ngươi gϊếŧ trẫm, ngươi cũng đâu có làm như trẫm mong muốn, hiện tại trẫm vì cái gì phải thành toàn mong muốn của ngươi chứ?"
Biểu tình Sở Hình thậm chí không hề dao động, y bình tĩnh nói: "Căn dặn của bệ hạ, thần không thể không tuân theo."
Động tác của Tạ Hà ngừng lại, Sở Hình thuận theo khiến cho ánh mắt của hắn càng thêm lạnh lẽo, hắn cười lạnh: "Dương Hiền, lấy roi tới đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.