"Sau này, anh không cần phải thích tôi nữa..." Ánh mắt Tạ Hà bỗng nhiên bình tĩnh, cậu nói: "Tôi không thích anh, anh đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi nữa." Bởi vì đã trải qua thực tế quá tàn khốc, cậu mới hiểu được tình yêu của Ninh Kỳ là có bao nhiêu hiếm thấy, mới hiểu được phải quý trọng một chút thiện ý này. Nếu không thể đáp lại Ninh Kỳ, cũng không nên kéo hắn vào vực sâu không thấy đáy, mặc dù cậu có chút không nỡ... Nhưng đây chính là tia sáng ấm áp cuối cùng còn tồn tại bên trong bóng tối này. Ninh Kỳ sờ sờ đầu tóc đứa nhỏ, động tác ôn nhu: "Anh thích em, cho nên anh cảm thấy nó chẳng lãng phí gì cả." Lời nói ôn nhu này, đem phòng tuyến mà đứa nhỏ phải vất vả lắm mới dựng lên ở trong lòng lần thứ hai bị đổ vỡ, trên mặt cậu lộ ra thần sắc thống khổ, cuồng loạn hô to, "Đã nói với anh là đừng có lãng phí thời gian nữa mà! Tại sao anh không nghe! Sao anh không nghe! Tôi căn bản không thể thích anh!" Ninh Kỳ nói: "Bởi vì cái người cưỡng ép em đúng không? Người đó dằn vặt em như thế, là để em không dám thích bất cứ ai đúng chứ." "Sao, sao anh..." Tạ Hà sợ hãi nhìn hắn, giống như không hiểu tại sao Ninh Kỳ lại biết điều này. Ninh Kỳ sâu sắc nhìn cậu, từng chữ từng chữ nói, "Người kia, là Đặng Cảnh Văn đúng không." Máu trên mặt Tạ Hà trong nháy mắt bị rút đi, thân thể lần nữa run rẩy. Đáp án khó thể tin nhất, lại chính là chân tướng. Ninh Kỳ nhắm mắt lại, từ trước tới nay dòng suy nghĩ của hắn đều đi tới ngõ cụt, nhưng nghĩ tới những chỗ không đúng hắn lại hiểu được toàn bộ. Ngoại trừ Đặng Cảnh Văn, cũng không có ai dám đối xử với đứa nhỏ như vậy, còn có thể khiến nó giận mà không dám nói với ai, thậm chí có người giang tay ra giúp đỡ cũng không dám nhận... Khoảng thời gian này, đứa nhỏ luôn ở lại Đặng gia, nhưng dấu vết lại rất mới, có thể thấy được, chuyện này không chỉ đơn giản là một hay hai lần nữa. Có thể làm những thứ này, ngoại trừ Đặng Cảnh Văn, cũng không thể có người thứ hai. Cũng bởi vì đáp án này thật sự làm người khác rất khiếp sợ, cho nên hắn chưa từng nghĩ tới phương diện này. Hắn không dám tưởng tượng, Đặng Cảnh Văn có thể ra tay đối với chính con đẻ của mình... Tên cầm thú này! Hai tay Ninh Kỳ nắm chặt, gần như là đâm thủng cả lòng bàn tay. Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó, một giọng nói trầm thấp lại tao nhã liền truyền vào, "Tiểu Trác, mở cửa." Cả người Tạ Hà cứng ngắc, sau một khắc, cậu liền đẩy Ninh Kỳ ra, một tay khác kéo áo xuống, lảo đảo chạy tới mở cửa. Đặng Cảnh Văn đứng ngoài cửa, hơi cúi đầu xuống, tặng cho Tạ Hà một cái nụ cười nhạt, giọng nói trầm thấp không rõ tâm tình gọi, "Tiểu Trác." Tuy rằng đối phương đang cười, nhưng cả người Tạ Hà đều rét lạnh, máu cũng đóng băng, thân thể run rẩy, tội nghiệp gọi: "Ba ba..." Ninh Kỳ nhìn thấy Đặng Cảnh Văn, chỉ cảm thấy máu đều dâng lên tới đỉnh đầu! Hắn nhìn bộ dáng sợ hãi đến cực điểm của đứa nhỏ, lại nhớ tới những dấu vết loang lỗ cùng những dày vò kia, không thể khống chế chính mình nữa! Một phát liền xông tới đem tay Tạ Hà kéo về, che chở ở phía sau! Ninh Kỳ gắt gao nhìn Đặng Cảnh Văn, hai mắt đỏ chót, nghiếng răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ không để ông tổn thương em ấy nữa!" Đặng Cảnh Văn nhìn hắn, ánh mắt sâu đến không thấy đáy, mấy giây sau, mới phát ra một tiếng cười khinh bỉ, "Chỉ bằng cậu?" Mặc dù chỉ là một câu nói nhẹ bâng quơ, lại khiến Ninh Kỳ cảm nhận được một luồng áp lực mà từ trước tới nay chưa từng có, hắn biết rõ năng lực của Đặng Cảnh Văn, đừng nói là hắn, cho dù là toàn bộ Ninh gia, cũng chưa chắc là đối thủ của y. Thế nhưng hắn không hề rút lui! Hắn không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ mà mình yêu thương chịu đựng những thống khổ và dặn vặt như thế! Ngày hôm nay hắn bất chấp tất cả! Cũng không thể để Đặng Cảnh Văn mang Đặng Trác rời đi! Tạ Hà bị Ninh Kỳ che chở ở phía sau, cậu ngước mắt lên nhìn bóng lưng kiên định to lớn của hắn, trong nhất thời liền ngốc tại chỗ quên mất phản ứng. Tại sao... Biết rõ là không thể, nhưng hắn vẫn cố gắng bảo vệ cậu đến như vậy... Tuy rằng cậu không hiểu chuyện cho lắm, nhưng cũng biết, Ninh Kỳ không phải là đối thủ của Đặng Cảnh Văn, cho nên cậu vẫn luôn từ chối sự giúp đỡ của Ninh Kỳ, bởi vì Ninh Kỳ không thể giúp được cậu, trái lại càng chọc giận Đặng Cảnh Văn thêm mà thôi, khi đó người thảm nhất cũng chính là cậu. Thế nhưng lần này, cậu đã nghĩ, sẽ không làm liên luỵ tới Ninh Kỳ nữa. Cậu không muốn Ninh Kỳ vì cậu mà phải chịu đựng lửa giận của Đặng Cảnh Văn. Cậu vẫn luôn vô dụng như thế, là một tên phế vật ở trong mắt của tất cả mọi người, nhưng ít ra, cậu không cần người khác vì mình mà bỏ ra cái gì. Vì cậu mà trả giá như vậy, căn bản không đáng giá chút nào. Tạ Hà bỗng nhiên hất tay Ninh Kỳ ra, quay lưng lại với Đặng Cảnh Văn, đối diện với Ninh Kỳ, không một tiếng động mà làm một cái khẩu hình miệng: Cảm ơn anh đã thích em. Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của Ninh Kỳ, không hề do dự mà quật lên một cái tát! Cái tát vang dội vang vọng khắp căn phòng. Ninh Kỳ bị đánh tới ngây người, ngơ ngác nhìn cậu. Tạ Hà môi đỏ hé mở, dùng ngữ khí chán ghét tới cực điểm mà nói: "Tôi ghét anh nhất đó, xin anh đừng bám lấy tôi nữa có được không?! Nếu chuyện hôm nay còn có lần nữa, tôi nhất định sẽ bảo ba tôi trừng trị anh!" Nói xong cậu liền xoay người lại, ôm lấy cánh tay của Đặng Cảnh Văn, làm nũng nói: "Ba ba... May là ba tới đúng lúc đó, lúc nãy anh ta còn muốn vô lễ với con!" Con ngươi Đặng Cảnh Văn hơi động, ý tứ sâu xa nhìn đứa nhỏ, "Thật sao? Có cần tôi giúp cậu trút giận không?" Tạ Hà có chút do dự, suy nghĩ một chút mới nói: "Bỏ đi, dù sao anh ta cũng chưa có làm gì, hơn nữa sau này anh ta cũng chẳng dám đâu. Ba ba... Chúng ta về đi có được không... Con, có chút khó chịu..." Cậu chớp mắt một cái, lộ ra ánh mắt cầu xin, hai mắt ửng đỏ. Đặng Cảnh Văn nhìn cậu một chốc, bỗng nhiên cười khẽ, cúi đầu xuống hôn lên môi đứa nhỏ. Tạ Hà không hề nghĩ tới Đặng Cảnh Văn lại đột nhiên hôn mình, hơn nữa còn là ở trước mặt Ninh Kỳ! Cậu theo bản năng mà muốn né tránh, nhưng nếu làm vậy, Đặng Cảnh Văn khẳng định sẽ tức giận, vì thế cậu liền miễn cưỡng nhịn xuống! Không dám nhúc nhích, mặc cho Đặng Cảnh Văn tuỳ ý hôn môi mình, còn phối hợp mà ngẩng đầu lên. Ninh Kỳ nhìn thấy một màn này, lý trí rốt cuộc cũng triệt để đổ vỡ, nhưng còn chưa có kịp tới gần, đã bị vệ sĩ của Đặng Cảnh Văn đè vai lại ấn xuống đất! "Buông em ấy ra buông em ấy ra! Ông là tên súc vật! Em ấy là con đẻ của ông!" Giọng của Ninh Kỳ khàn đặc, trong mắt đều là phẫn nộ cùng thống khổ! Ra sức giãy dụa! Ánh mắt Đặng Cảnh Văn lạnh lẽo, nhưng lại không có phản ứng lại, chỉ tiếp tục hôn đứa nhỏ, mãi tới tận khi đứa nhỏ vô lực nằm nhoài trong lồng ngực y, y mới đem đứa nhỏ ôm ngang lên, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Ninh Kỳ, nhíu mày, ánh mắt khinh bỉ nói: "Vậy thì sao?" "Ông là tên cầm thú, ông nhất định sẽ chết không được tử tế!"Ninh Kỳ oán giận nhìn y! Cả người Tạ Hà cứng ngắc, cậu không dám đi khuyên Ninh Kỳ, chỉ có thể run rẩy nắm lấy cánh tay của Đặng Cảnh Văn, phát ra một tiếng cầu xin trầm thấp, "Ba ba... Khi nào thì chúng ta trở về đây... Con không muốn ở lại đây tí nào cả... Chúng ta trở về đi có được không?" Đặng Cảnh Văn hơi nheo mắt lại, dưới ánh mắt thấp thỏm kinh hãi của Tạ Hà, rốt cuộc mới chậm rãi nói: "Được." Y ôm Tạ Hà xoay người, căn bản lười cho Ninh Kỳ một cái ánh mắt. Tạ Hà nằm ở trong lồng ngực Đặng Cảnh Văn, hơi quay đầu lại, sâu sắc mà nhìn Ninh Kỳ một cái, sau đó rũ mi mắt xuống, mãi tới khi rời khỏi nơi này, cũng không có bất kì dấu hiệu gì. Ninh Kỳ trơ mắt nhìn đứa nhỏ biến mất ở trước tầm mắt mình, trái tim như bị khoét đi một miếng. Hắn nhớ tới đứa nhỏ trước khi đánh mình liền nói một câu, đó là... Cảm ơn sao... Thì ra, đứa nhỏ không hề chán ghét hắn, thì ra mình còn có cơ hội, thậm chí bọn họ còn có thể hạnh phúc ở bên nhau... Nhưng tất cả những thứ này đều bị Đặng Cảnh Văn huỷ diệt rồi. Đứa nhỏ vì hắn, thậm chí còn chủ động động cùng Đặng Cảnh Văn rời đi. Hắn không giúp được cậu, cũng không cứu được cậu... Kỳ thực, hắn mới chính là tên vô dụng, ngay cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ được. Ngón tay Ninh Kỳ kéo dài trên mặt đất, bởi vì quá dùng sức, còn để lại một đường máu dài ở bên trên. 【 đinh, Ninh Kỳ độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 90】 .......................... Về tới nhà, Đặng Cảnh Văn liền trực tiếp đem đứa nhỏ ôm về phòng ngủ của mình, ném cậu lên giường. Viền mắt Tạ Hà đều đỏ bừng, đáng thương mà nhìn Đặng Cảnh Văn, kéo lấy ống tay áo của y, "Ba ba..." Đặng Cảnh Văn không nhúc nhích, y chỉ đứng đó, lạnh nhạt nhìn cậu, môi mỏng hé mở: "Sao không để Ninh Kỳ giúp cậu?" Trong mắt Tạ Hà loé qua một tia kinh hoảng, nhưng ngay lập tức lộ ra biểu tình chán ghét: "Con ghét hắn, con chỉ thích ba ba... Con chỉ muốn một mình ba ba thôi." Đặng Cảnh Văn nhìn chăm chú đứa nhỏ, kỹ năng diễn của nó vụng về như thế, một cái liếc mắt y cũng có thể dễ dàng nhìn thấu được. Thế nhưng... Y cũng không tính vạch trần điều này. Đặng Cảnh Văn dùng ngón tay nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cậu chắc chứ?" Đứa nhỏ dùng sức gật đầu. Tạ Hà liền bị làm tới hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân đang được Đặng Cảnh Văn ôm vào trong ngực. Đặng Cảnh Văn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ đường nét của đứa nhỏ, y nhìn thấy hàng mi của đứa nhỏ chấn động một cái, dùng âm thanh trầm thấp nói: "Tỉnh rồi?" Tạ Hà chậm rãi mở mắt ra, khiếp đảm nhìn y, "Ba ba..." Đặng Cảnh Văn bình tĩnh nhìn đứa nhỏ, trong con ngươi đen láy không nhìn ra bất cứ tâm tình gì, nhưng y rất rõ ràng, khi đó bản thân y thật sự đã mất đi khống chế. Chỉ cần nghĩ tới đứa nhỏ ra sức bảo vệ một thằng đàn ông khác, còn miễn cười với y cầu hoan... Liền không có cách nào kìm chế nóng giận trong lòng. Thật muốn gϊếŧ chết Ninh Kỳ! Thế nhưng... Nếu như y làm như vậy, có khi nào đứa nhỏ sẽ oán giận y hay không? Cho nên y cũng chỉ có thể kêu người đem Ninh Kỳ đuổi về Ninh gia mà thôi. Đã từ rất lâu rồi, y đã sớm hình thành thói quen khống chế tất cả ở trong tay, gần như là không có bất cứ thứ gì có thể tác động được tới y... Nhưng nửa năm này, lại bởi vì đứa nhỏ này, mà sản sinh ra rất nhiều thứ khiến y thậm chí không thể kiểm soát được, khiến y làm những điều cảm thấy rất nực cười. Đứa nhỏ xinh đẹp này, là do một tay y nuôi nấng... Hiện tại, động một chút thôi cũng sẽ tác động đến nỗi lòng của y. Vốn chỉ là muốn chơi cho đỡ chán, lại đánh giá thấp sự chú ý của bản thân đối với nó, nếu biết được sớm hơn, thì y đã đem đứa nhỏ này triệt để nắm giữ, biến nó trở thành người của y tuyệt đối thì tốt rồi. Nghĩ tới sau này có đứa nhỏ này làm bạn bên cạnh, cuộc sống hình như cũng không còn nhàm chán nữa... Nhưng muốn đứa nhỏ này hoàn toàn trở thành người của y, muốn nó học được cách yêu y, điều đầu tiên... Chính là khiến nó không thể tiếp tục coi y là ba của nó nữa. Dưới những lời tức giận của Ninh Kỳ, Đặng Cảnh Văn đã hoàn toàn không tiếp tục duy trì vấn đề này nữa. Dưới mắt một số người, Đặng Trác là con y, tuy rằng y chưa từng để ý tới ánh mắt của người ngoài như thế nào, nhưng y không thể để mối quan hệ của mình với đứa nhỏ bị cản trở, không thể để đứa nhỏ cứ mãi ôm tâm lý tự lừa dối mình như vậy được. Y hi vọng sẽ có một ngày mình và đứa nhỏ có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh nhau, không còn dùng thân phận của hai cha con nữa, mà là thân phận của người yêu với nhau. Chỉ cần nghĩ tới đây, trong lòng liền không nhịn được mong đợi. Đây là bảo bối xinh đẹp độc nhất vô nhị của y. 【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm +4, trước mắt độ hảo cảm là 88】 Đặng Cảnh Văn cúi xuống hôn môi đứa nhỏ, ôn nhu không thể nghi ngờ mà cạy ra hàm răng của đứa nhỏ, tuỳ ý hôn môi, đứa nhỏ rất nhanh liền không thể thở nổi, con ngươi nổi lên một tầng nước, ở trong lồng ngực y run rẩy. Đáy lòng Đặng Cảnh Văn có chút thương tiếc, có lẽ sau này y nên đối xử với nó ôn nhu hơn một chút. Chỉ có một chút mà thôi, không thể nhẹ dạ hơn nữa. Đặng Cảnh Văn buông đứa nhỏ ra, cười: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu chuyển tới phòng của tôi luôn đi." Tạ Hà nghi hoặc nhìn y, "Tại sao..." Đặng Cảnh Văn nhíu mày, cười nhạt: "Bởi vì con trai ruột của tôi trở về rồi." Y nhìn thấy sắc mặt đứa nhỏ trong nháy mắt trắng bệch, hời hợt nói: "Cho nên phòng của cậu, tất cả những gì mà cậu đang có, cũng đã tới lúc vật về với chủ rồi." "Bất quá cũng không sao cả." Đặng Cảnh Văn nhìn cậu, ánh mắt mang theo một tia cưng chiều, nhẹ nhàng hôn trán đứa nhỏ, "Chỉ cần cậu nghe lời tôi, tôi có thể cho cậu nhiều hơn thế nữa." 【444: vậy không phải là xong đời rồi sao? ! Σ( ° △°|||)︴】 【 Tạ Hà: bảo bối, trong khoảng thời gian này tôi vẫn bảo em quan sát camera kia mà, không lẽ em không nhìn ra sao? 】 【444: . . . . . . 】 chột dạ. . . . . . _(:зゝ∠)_ 【 Tạ Hà: may là em không phải nhân viên của tôi đó : )】 đối với sủng vật vẫn là không cần yêu cầu quá cao . 【444: em xin lỗi hu hu hu QAQ】 【 Tạ Hà: Đặng Cảnh Văn đã bắt đầu điều tra sự tình của năm đó từ khá lâu rồi, suy nghĩ của y cũng giống như suy nghĩ của tôi vậy, người đàn bà điên kia quả thật đã từng làm y tá ở bệnh viện đó, nhưng muốn tìm một đứa nhỏ có thời gian mới sinh xấp xỉ gần với con của y để mà đánh tráo là một chuyện rất khó, mà tìm một đứa nhỏ sinh cùng một ngày trong cùng một bệnh viện thì lại đơn giản hơn rất nhiều, ngay cả thần không hay quỷ cũng không biết. Khi đó bà ta nói như vậy, chẳng qua là vì muốn khích Đặng Cảnh Văn mà thôi, nhưng lấy suy nghĩ của Đặng Cảnh Văn, sẽ nhanh chóng nhìn ra được điểm này, y chỉ cần điều tra một chút vào ngày hôm đó có những đứa nhỏ nào được sinh ra, liền dễ dàng tìm được đứa con ruột của mình thôi. 】 【444: vậy hiện tại phải làm sao bây giờ QAQ】 【 Tạ Hà: bảo bối, hiện tại em mới quýnh lên thì có phải đã quá muộn rồi hay không? Ba tháng trước Đặng Cảnh Văn đã tìm được con ruột của mình rồi. 】
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]