Chương trước
Chương sau
Từ lúc Tạ Hà đột nhiên xông tới, đến lúc một cước đá bay mỹ thiếu niên kia, tất cả những hình ảnh này đều không sót một tí nào lọt vào mắt người đàn ông, thế nhưng vẻ mặt của y, thậm chí là ánh mắt đều không có một tia biến hoá, cặp mắt thâm trầm phảng phất như không bao giờ sẽ sản sinh ra bất cứ tâm tình chập chờn gì, tâm tư của y —— ngay cả Tạ Hà cũng nhìn không ra.
Thế nhưng Tạ Hà có thể đoán a! Hơn nữa cậu còn có một 444 có thể hack ở đây mà!
【 Tạ Hà: độ hảo cảm của Đặng Cảnh Văn đối với tôi là bao nhiêu vậy? 】
【444: 20. . . . . . 】
【 Tạ Hà: nếu độ hảo cảm đặt ở trên người thân của mình, một người bình thường đối với con mình cho dù là bèo nhất đi nữa độ hảo cảm cũng phải 80, không đúng. . . . . . Phải nói người bình thường cho dù có nuôi một con chó mười tám năm độ hảo cảm cũng không thể dừng chân ở 20 đi? Nuôi một đứa con mà độ hảo cảm chỉ có 20, cũng chỉ so với người qua đường lớn hơn một chút, như thế này quả thật là có lỗi với mỹ mạo của tôi quá : )】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà: bạc tình bạc nhẽo, tốt lắm, tôi thích khiêu chiến. 】
Sau một khắc, Tạ Hà ôm chặt lấy cánh tay của người đàn ông, dùng ngữ khí khoa trương nói: "Ba mau cho người đem nó cút ra ngoài đi! Quần áo cũng không mặc thật đúng là một tên ghê tởm!" Tạ Hà thầm nghĩ xin lỗi tiểu thân ái, kỳ thật em không mặc quần áo mới là đẹp nhất. (=)))
Đặng Cảnh Văn hơi nghiêng đầu, tầm mắt bình tĩnh nhìn về phía Tạ Hà.
Tạ Hà bị tầm mắt như vậy nhìn, tâm lý có chút sợ hãi, bất quá cũng may hiện tại cậu là Đặng Trác một nhân vật không tim không phổi, Đặng Trác đương nhiên sẽ không nhìn ra đây là ẩn ẩn khó chịu! Cậu tuỳ tiện nhìn lại, thuận tiện hướng Đặng Cảnh Văn nhếch lên nụ cười, trong mắt tràn đầy thân mật cùng lấy lòng.
Nụ cười này, nguyên bản đã rất chói loá hiện tại còn đặt trên gương mặt này đột nhiên lại trở nên càng sinh động, bởi vì trước đó cậu có uống rượu, trên gương mặt còn nhàn nhạt mang theo đỏ ửng... Có cậu ở đây, hết thảy tất cả xung quanh đều chỉ làm nền, kia hai mắt sáng ngời, phảng phất tựa như có một tầng hơi nước lấp lánh, lại phảng phất như có một vạn ngôi sao bên trong. Lúc không nói chuyện, tựa như đồ vật hoàn mỹ nhất mà thượng đế tạo ra, ai có thể biết kỳ thực bên trong lại là một tên ngu ngốc chứ?
Tạ Hà ngửa đầu nhìn Đặng Cảnh Văn, trong mắt sùng bái cùng ỷ lại rõ mồn một.
Đúng thế... Đặng Trác không thích đồng tính luyến ái, thế nhưng Đặng Cảnh Văn là một người đàn ông phóng khoáng độc nhất vô nhị còn tồn tại, ở trong mắt cậu Đặng Cảnh Văn không hề có bất kì khuyết điểm nào! Tuyệt đối hoàn mỹ! Coi như vừa thấy được một chuyện như vậy đi nữa, sau khi khiếp sợ cùng chán ghét người 'câu dẫn' Đặng Cảnh Văn, cũng sẽ không cho Đặng Cảnh Văn là người đồng tính, càng sẽ không đối với Đặng Cảnh Văn có bất kì bất mãn nào.
Loại tôn kính, sùng bái, kính nể này đều là Đặng Trác từ nhỏ khắc sâu vào tận xương tuỷ.
Đặng Cảnh Văn chính là chỉ hươu bảo vượn, Đặng Trác phỏng chừng cũng sẽ không hoài nghi.
Đặng Cảnh Văn nhìn đứa nhỏ cười xán lạn với mình, đôi mắt hơi trầm lại một chút.
Người, đối với người đẹp tóm lại đều sẽ khoan dung một chút, cho dù người này chỉ là có bề ngoài đi chăng nữa. Đặng Cảnh Văn tuy rằng không ưa gì thằng con ngốc nhà mình, nhưng chuyện ngày hôm nay cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sao cũng chưa có bắt đầu... Mặc dù y không cảm thấy đứa con này có bao nhiêu phân lượng, nhưng chỉ là một cái đồ chơi mà thôi, hiển nhiên so với con mình càng không có bao nhiêu trọng yếu.
Đặng Cảnh Văn liếc mắt nhìn thiếu niên nằm ở trên đất, nhàn nhạt mở miệng: "Đi ra ngoài đi."
Thiếu niên bị Tạ Hà đạp một cước, sắc mặt đau tới trắng bệch, run lẩy bẩy từ dưới đất đứng lên, thế nhưng hắn lại không dám đi, hiện tại thấy Đặng Cảnh Văn nói như vậy, mới vội vội vàng vàng nhặt quần áo mặc vào, nhanh chóng ra ngoài!
Tạ Hà tâm tình cũng không tệ lắm, cậu thật sự không nghĩ tới Đặng Cảnh Văn là thích cái này! Ở trong ký ức của Đặng Trác lại hoàn toàn không có! Không nghĩ tới mới bắt đầu đột kích, liền thu hoạch được chuyện ngoài ý muốn như vậy, có thể thấy được đứa nhỏ Đặng Trác này có bao nhiêu ngu ngốc.
Bất quá Đặng Cảnh Văn có ham muốn này, vậy còn sợ đối với thân thể của cậu không động tâm sao? Chuyện này so với việc bẻ cong thẳng nam dễ dàng hơn rất nhiều.
Tạ Hà cười híp mắt ngồi sát bên cạnh Đặng Cảnh Văn, cũng không có buông tay y ra, cậu lấy lòng nở nụ cười: "Ba, ba chừng nào thì về nhà a?"
Đặng Cảnh Văn ý tứ sâu xa liếc nhìn cậu: "Làm sao, có việc?"
Tạ Hà liên tục xua tay, "Không có chuyện gì không có chuyện gì! Chỉ là hỏi một chút." Con ngươi cậu đảo một vòng, ánh mắt loé lên tia giảo hoạt.
Đặng Cảnh Văn còn không rõ tính nết của thằng con mình sao? Nhưng y cũng không chọc thủng tâm tư cậu, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta còn chưa hết bận, nếu không con về trước đi."
Như vậy làm sao được! Tạ Hà trừng mắt, "Không a, con muốn ở đây với ba!" Cậu cũng không đợi Đặng Cảnh Văn đuổi mình đi, nhanh chóng từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, đứng ở phía sau Đặng Cảnh Văn, "Ba mỗi ngày làm việc vất vả như vậy, con xoa bóp vai giúp ba nha!" Nói xong hai tay liền nắm lấy vai của Đặng Cảnh Văn, người đàn ông này thoạt nhìn không cường tráng, nhưng vai lại rộng, cơ nhục rắn chắc, Tạ Hà bắt đầu não bổ thân thể hiện ra dưới lớp quần áo này, xem ra người ba này của cậu rèn luyện bảo dưỡng cũng không tệ lắm...
Đặng Cảnh Văn được đôi tay cậu xoa bóp rất thoải mái, trong lòng y hiểu rõ đứa nhỏ này không có chuyện gì lại đi lấy lòng y khẳng định là có mưu đồ khác, thế nhưng y cũng chẳng chút nào để ý, đơn giản muốn chính là tiến thôi.
Đặng Trác tới tìm y, mười lần thì đã có hết tám lần là vì tiền, hai lần còn lại là gây ra hoạ.
"Được rồi." Qua gần mười phút, cảm giác được tay đang xoa bóp trên vai mình dần dần mềm mại vô lực, Đặng Cảnh Văn mới lên tiếng, "Cần bao nhiêu tiền, cứ nói Lưu Ngạn đưa."
Tạ Hà một bộ không quá cao hứng, nói: "Con không phải muốn tiền..."
Đặng Cảnh Văn quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cậu, "Vậy chứ muốn gì?"
Trên mặt Tạ Hà lộ ra biểu tình lúng túng, do dự cân nhắc một lát, mới thấp giọng nói: "Công ty XXX mới cho ra một dòng xe phiên bản giới hạn chỉ có ba chiếc trên toàn thế giới chạy cực kì..." Cái này không còn đơn giản là chuyện tiền nong nữa, hơn nữa có tiền chưa chắc đã có bản lãnh mua được, Tạ Hà nói xong đầu nhanh chóng cúi thấp xuống ngực.
Chuyện này đối với Đặng Cảnh Văn mà nói cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng mà y vẫn cảm thấy đứa con này của mình càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Đặng Cảnh Văn nhớ tới những chuyện hoang đường của Đặng Trác, liền có chút thiếu kiên nhẫn, thanh âm lạnh lùng: "Nếu ta nhớ không lầm, con đã có mười tám chiếc xe thể thao rồi đi."
Tạ Hà: "..." Đệt, Đặng Trác ngay cả chính mình cũng không nhớ rõ được như thế.
"Chuyện này ta biết rồi, con về trước đi." Đặng Cảnh Văn nói, nói xong liền đứng lên, ngồi xuống trước bàn làm việc của mình.
Y còn chưa có đáp ứng, cũng không nói rõ là không đáp ứng, Tạ Hà biểu tình hơi động, cười: "Dù sao hiện tại con về cũng chẳng có việc gì làm, ở đây chờ ba cùng về nha~"
Thế nhưng Đặng Cảnh Văn không để ý tới cậu.
Tạ Hà cũng không thèm để ý, tự mình đi dạo một vòng trong văn phòng Đặng Cảnh Văn, sau đó liền làm ổ trên sô pha chơi điện thoại, chơi một hồi lại cảm giác buồn ngủ sau đó liền thiu thiu ngủ, điện thoại rơi 'lạch cạch' trên đất cũng không biết.
Đặng Cảnh Văn không ngẩng đầu lên, thật giống như Tạ Hà căn bản không tồn tại.
Y là một người có tính kiểm soát rất mạnh mẽ, chưa bao giờ cho phép bất cứ chuyện gì thoát khỏi sự khống chế của mình, mà Đặng Trác lại là ngoại lệ duy nhất, đối với đứa con này, vừa mới bắt đầu y cũng không phải hoàn toàn không có kỳ vọng, nhưng sự thực chứng minh, ở trên người Đặng Trác lãng phí thời gian cùng tinh lực đều không đáng, đứa nhỏ này nửa điểm cũng không hề thừa hưởng được năng lực của y, chính là bùn nhão trét không nổi tường, sau này liền đơn giản không quản nữa, coi như nuôi một tên rác rưởi đi, cũng chẳng phải việc gì ghê gớm, dù sao y cũng không thiếu tiền.
Đặng Cảnh Văn xử lý công việc đâu vào đấy xong, lúc này mới đóng máy tính chuẩn bị trở về.
Y đi tới một bên ghế sô pha, đang chuẩn bị kêu đứa nhỏ này tỉnh lại, nhưng nhìn tới gương mặt ngủ đến ngon lành kia... Lời muốn nói bỗng nhiên đều dừng lại. Đứa nhỏ này ngủ cũng chẳng ngoan, một chân rơi khỏi sô pha, nằm nghiêng thân thể, môi đỏ hơi hé ra, còn lưu một ít nước, khiến cho khoé miệng bóng loáng, cho dù là vậy cũng thật diễm lệ đến không gì tả nổi. Đặng Cảnh Văn cúi người xuống, nhìn chăm chú khuôn mặt lúc ngủ của đứa nhỏ, thật sự là... Ngoài trừ khuôn mặt, không còn gì khác.
Đặng Cảnh Văn trầm mặc chốc lát, vươn tay luồn xuống khe hở giữa đứa nhỏ với sô pha, đem cậu bế lên, đứa nhỏ nhúc nhích một chút, mắt hướng về lồng ngực y, thuận thế cọ hai cái, như con mèo nhỏ ôm y ngủ tiếp...
Đặng Cảnh Văn ánh mắt tối đi một chút, ôm đứa nhỏ trực tiếp ra ngoài.
Y nhất định là do vừa nãy chưa phát tiết du͙ƈ vọиɠ, cho nên mới có thể sản sinh ra ý nghĩ kì quái kia... Đứa nhỏ này là con của y.
Lưu Ngạn đã sớm lái xe Đặng Cảnh Văn tới dưới lầu, liền cung kính giúp y mở cửa xe ra, hắn nhìn thấy Đặng Cảnh Văn cẩn thận đem Tạ Hà để ra ghế phía sau, kinh sợ tới miệng nửa ngày cũng không khép lại được. Đặng Trác xằng bậy một trận như vậy, Đặng tiên sinh dĩ nhiên không tức giận! A... Xem ra Đặng tiên sinh vẫn là rất quan tâm tới đứa con này mà.
Đặng Cảnh Văn về tới nhà, đem đứa nhỏ đặt lên trên giường, lúc chuẩn bị rời đi tay lại bị người giữ lấy.
"Ba ba... Ở lại với con một chốc nữa đi..." Đứa nhỏ đôi môi hơi động, phát ra âm thanh mơ màng, "Ngoại trừ tìm tới ba vì tiền... Con thật sự cũng không biết còn có thể nói chuyện gì với ba..."
Con mắt của cậu vẫn là nhắm, hàng mi rậm rạp hơi rung, hiển nhiên là đang nói mơ.
Đặng Cảnh Văn dừng lại một chút, khom người ngồi xuống bên giường, quỷ thần xui khiến, đưa ngón trỏ ra đụng tới bên môi đứa nhỏ, mềm mại đến không tưởng... Nguyên lai đây mới chính là nguyên nhân nó tìm tới mình? Bởi vì không thích đứa con này, cho nên thời gian chung đụng của y với nó cũng không nhiều, lại không hề nghĩ tới đứa nhỏ này thật ra là cần tình thân.
Một lát sau, Đặng Cảnh Văn mặt không biến sắc, chậm rãi dứt khoát rút tay ra.
【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm +1, trước mắt độ hảo cảm là 21】
Tạ Hà nghe được tiếng đóng cửa, chậm rãi đem mắt mở lên.
【 Tạ Hà: nói thật, mục tiêu công lược lần này là tên keo kiệt nhất mà tôi từng gặp : )】
【444: cực kì tán thành _(:зゝ∠)_】
【 Tạ Hà: vừa rồi camera của tôi đã để lại ở văn phòng y, em kiểm tra lại một chút xem có vấn đề gì không? 】
【444: không thành vấn đề, hết thảy đều bình thường. 】
【 Tạ Hà: tốt lắm. 】
Lần này mục tiêu công lược có lòng dạ thủ đoạn của bậc trưởng bối, hiển nhiên không thể dùng thủ đoạn như đối phó với Lý Hồng Huyên mà công lược được, nên cậu bỏ ra một chút vốn thăm dò trước. Tạ Hà tiêu hao 500 kinh nghiệm mua năm cái camera kỹ thuật cao ở tương lai, vừa nãy ở văn phòng Đặng Cảnh Văn thả một cái, kế đó lại tìm cơ hội thả ở nhà cũng như thư phòng mấy cái.
Đối với mục tiêu công lược dạng này, không thể xem thường dù chỉ là một chi tiết, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
..................
Sáng ngày thứ hai Tạ Hà tinh thần sảng khoái rời giường xuống lầu ăn sáng, Đặng Trác trừ phi có việc sẽ không bao giờ ăn sáng, cậu ta sinh hoạt ngày đêm điên cuồng, thế nhưng muốn tạo ra thời gian cùng Đặng Cảnh Văn chung đụng, cứ tiếp tục như vậy sẽ không được, cũng may Tạ Hà đã tìm cho mình một lí do thật tốt, có việc muốn cầu người đương nhiên phải tỏ ra ân cần một chút chứ sao.
Tạ Hà nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Đặng Cảnh Văn, sau đó gào lên một tiếng: "Trương gia gia, cho cháu một phần điểm tâm!"
Trương quản gia ở Đặng gia phục vụ đã mấy chục năm, đã hơn sáu mươi tuổi, Đặng Trác mặc dù bên ngoài hung hăng, nhưng ở nhà vẫn luôn là một đứa con nghe lời, vẫn luôn gọi Trương quản gia là Trương gia gia. Trưởng quản gia nghe thấy tiếng gọi, rất nhanh liền để người hầu bưng bữa sáng lên cho Tạ Hà.
Tạ Hà phình to miệng lên, vừa ăn vừa nói: "Ba ba... Hôm qua ba về lúc nào vậy?"
Đặng Cảnh Văn đã ăn xong, ung dung đặt đũa xuống liếc cậu một cái, môi mỏng hé mở: "Chuyện kia ta đã an bài để Lưu Ngạn làm rồi." Ý nói cậu không cần giả bộ ân cần nữa.
Tạ Hà nghe vậy đôi mắt mở lớn, lập tức biểu tình mừng rõ không thôi đều hiện rõ trên mặt, đột nhiên từ trên ghế nhảy xuống! Ôm chặt lấy mặt Đặng Cảnh Văn ở trên măt y 'bẹp' một tiếng! "Ba ba, con yêu ba nhất!"
Đặng Cảnh Văn không kịp đề phòng bị hôn đến một mặt dính đầy nước miếng, thế nhưng không hiểu sao, bị bờ môi mềm mại kia dán tới trên da... Lại tựa như bị lông chim phảng phất cọ qua, lửa giận trong lòng cư nhiên không hề phát ra.
Y lấy khăn giấy trên bàn lau mặt, lạnh lùng nhìn Tạ Hà một cái, xoay người rời đi.
【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm +1, trước mắt độ hảo cảm là 22】
【 Tạ Hà: bảo bối, xem ra con đường này không hề dễ đi a. . . . . . 】
【444: tại sao lại nói như vậy a? 】
【 Tạ Hà: nhiều năm như vậy đã ăn sâu bén rễ đến cảm nhận của y, rất khó thông qua thủ đoạn này để tiêu trừ đi, trừ phi tôi có thể đánh vỡ tính cách thiết lập, sau đó ra sức sửa chữa những lỗi lầm trước đó, trở thành một đứa con ngoan như Ninh Kỳ, nếu không độ hảo cảm rất khó đột phá tới 30. Huống hồ. . . . . . Cho dù lãng tử quay đầu đi nữa, loại hảo cảm này cũng chỉ dừng lại ở mức tình thân, lấy tính cách của Đặng Cảnh Văn, y sẽ không có khả năng đi yêu con của mình. 】 Nếu không một người đẹp đến ngất trời như vậy đặt ở bên miệng mười mấy năm cũng không hề động tâm chút nào.
【444: vậy phải làm sao bây giờ a? _(:зゝ∠)_】
【 Tạ Hà: bảo bối, nếu không em lại cho tôi thêm một chút thông tin đi, hai người bọn họ rốt cuộc là vì cái gì lại không phải cha con ruột thịt? 】
【444: tư liệu của em đều là do chủ hệ thống gửi tới, chỉ có nhiêu đó thôi ạ /(ㄒoㄒ)/~~】
【 Tạ Hà: ha hả. 】
Cậu cảm thấy chủ hệ thống tựa như đang cố ý chơi khăm mình... Khoé môi Tạ Hà hơi nhếch lên, nếu không biết nguyên nhân, như vậy thì chỉ có thể tự thân vận động mà thôi, nhất định phải để cho Đặng Cảnh Văn biết cậu không phải con trai của y, bằng không căn bản sẽ không có cách nào tiến triển được hết.
Khoảng thời gian này Tạ Hà suy nghĩ ra không ít phương pháp, tỷ như tai nạn xe cộ bất ngờ, hoặc sắp xếp người tung ra tin đồn để Đặng Cảnh Văn hoài nghi, nhưng từng cái lại bị cậu bác bỏ, ở thế giới này, Đặng Cảnh Văn cơ hồ là một tay che trời, cho dù là cậu, ở trong tình huống không biết rõ đầu đuôi câu chuyện như thế nào lại đi bày bố trận không có một kẽ hở nào là rất khó, không cẩn thận lại chữa lợn lành thành lợn què cũng nên.
Lại qua hơn một tháng, Tạ Hà thật vất vả đem độ hảo cảm của Đặng Cảnh Văn xoát lên 25, lại không hề có bất cứ manh mối gì về thân phận thật sự... Nhưng lại bất ngờ nghênh đón một chuyện rất mang tính đột phá.
【444: kí chủ đại đại! Em đang xem camera và phát hiện một chuyện rất khủng khiếp! Σ( ° △°|||)︴】
【 Tạ Hà: phát ra cho tôi xem. 】
Trước mắt Tạ Hà nhất thời xuất hiện hình chiếu, góc nhìn có thể theo dõi được toàn bộ quang cảnh, hình ảnh là tại văn phòng làm việc của Đặng Cảnh Văn.
Một người phụ nữ lôi thôi tay bị còng đứng ở trước bàn làm việc của Đặng Cảnh Văn, Lưu Ngạn cảnh giác đứng ở bên cạnh.
Người phụ nữ kia nhìn Đặng Cảnh Văn trong mắt tràn đầy hận ý, cười: "Đáng tiếc là không thể gϊếŧ được ông!"
Đặng Cảnh Văn mười ngón tay giao nhau để ở trước bụng, ung dung nhàn nhã nhìn người phụ nữ trước mặt, nhàn nhạt nói: "Cô là... Con gái của Tống Chương gì gì đó đúng chứ? Hắn ở trên thương trường cạnh tranh bất quá lại bại dưới tay tôi, còn nhảy lầu tự sát tại mười tám năm trước, cô cư nhiên còn xoắn xuýt tới giờ mà báo thù cho hắn."
Người phụ nữ trong mắt bắn ra hận ý: "Ông khiến chúng tôi người mất nhà tan, tôi cả đời cũng sẽ không quên! Ông là ma quỷ, cút xuống mười tám tầng địa ngục đi!"
Đặng Cảnh Văn nở nụ cười, trên khoé môi của y lộ ra nụ cười rất cạn, ánh mắt lãnh đạm: "Đáng tiếc, tôi thấy cô vẫn là người xuống trước đấy."
"Không sao, dù sao tôi cũng đã trả thù được ông." Người phụ nữ bỗng nhiên thâm trầm bật cười, "Ông còn nhớ năm đó người tình của ông ở cái bệnh viện kia sinh con cho ông không? Lúc đó tôi làm y tá của bệnh viện đó, tôi không có cách nào trả thù được ông, cho nên lén lút đem con của ông bỏ đi, tuỳ tiện ôm một đứa nhỏ khác đánh tráo. Nghe nói ông nhiều năm nay đều vô cùng sủng ái đứa con hoang kia, hơn nữa lại không còn sinh thêm đứa nào nữa, ông biết không, mỗi lần tôi nghe những chuyện liên quan tới đứa con hoang của ông tôi đều rất vui vẻ... Ha ha ha ha ha, ông chắc chắn không bao giờ nghĩ tới! Con trai ông đã chết từ lâu rồi! Nuôi một đứa con mười tám năm trời bất quá cũng chỉ là một đứa con hoang! Đây chính là báo ứng a !!!"
Tạ Hà nhìn đến đây biểu tình khá là phức tạp cùng quỷ dị, cậu thở dài.
【 Tạ Hà: nói thật, nội dung cẩu huyết thế này tôi chưa bao giờ nghĩ tới cả. 】
【444: O(∩_∩)O~ xem ra ngài không cần phải hao tâm suy nghĩ làm thế nào để y phát hiện ra thân thế thật của mình nữa rồi! 】
【 Tạ Hà: nói có lý. 】
Tạ Hà nhanh chóng từ trường học xông ra ngoài, lái xe thẳng tới công ty của Đặng Cảnh Văn! Một vở kịch cẩu huyết lớn như vậy, làm sao có thể thiếu mặt cậu được chứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.