Giản Tử Hàm trở về phòng bệnh, vết thương trên người của Tạ Hà đã được xử lý qua, hắn nhìn gương mặt không chút máu của Tạ Hà, đau lòng đi tới, vươn tay vén tóc trên trán của Tạ Hà lên, thế nhưng lại bị cậu tránh đi.
Tạ Hà nhìn hắn, bên trong đôi con ngươi đen láy tựa như không có tia sáng, vắng lặng một mảnh, thanh âm cậu nhẹ nhàng: "Anh biết hết."
Giản Tử Hàm đối diện với đôi mắt của Tạ Hà, đau lòng vô cùng.
Tạ Hà nói với hắn: "Sau này anh đừng tới đây nữa."
Giản Tử Hàm không dám động vào Tạ Hà nữa, đứng ở trước giường cậu nói: "Đúng, tôi biết hết, thế nhưng không liên quan, người tôi thích chính là cậu, chẳng liên quan tới bất kỳ người nào cả."
Tạ Hà lộ ra nụ cười tái nhợt, nói: "Nhưng... Tôi cảm thấy có liên quan..."
Cậu cứ nghĩ mình có thể chịu đựng được hết những thứ này, có thể tiếp tục nhẫn nại, thế nhưng hôm nay cậu mới biết mình không thể làm được... Cậu nhớ tới ánh mắt hận không thể gϊếŧ cậu của Dịch Trạch, tuy rằng cậu vẫn còn sống... Cậu lại cảm thấy bản thân mình giống như đã chết rồi.
Chỉ cần nhìn thấy Giản Tử Hàm, cậu sẽ không nhịn được mà nhớ lại một giây thống khổ kia, giống như nhớ lại quá trình trái tim cậu chết đi.
REPORT THIS AD
Tại mọi thời khắc đều như nhắc nhở Tạ Hà, cậu chẳng qua chỉ là một cái mạng hạ tiện, một món hàng nhái mà thôi.
Sắc mặt Giản Tử Hàm trắng bệch, hắn có thể hiểu được tâm tình của Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-tra-cong-kia/3830744/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.