Ngô ngô......" Sở Ngọc Thiền trợn tròn hai mắt, đối phương trực tiếp lấp kín miệng nàng, hơi thở nam tính xâm lấn chóp mũi.
Lương Diệu Đình cường ngạnh cạy hai hàm răng của nàng ra, đầu lưỡi bá đạo tiến vào bên trong khoang miệng của nàng, đoạt lấy mật ngọt.
Hai bàn tay thô ráp cũng không nhàn rỗi, đem quần áo trên người Sở Ngọc Thiền lưu loát lột xuống, lộ ra vai ngọc mịn màng trắng nõn, cùng yếm hồng nhạt không thể bao trọn được hai gò bồng đào.
Tay Lương Diệu Đình khẽ vuốt ve tơ lụa mềm mại trên người nàng, một tay đem cái yếm kia kéo ra, ném lên giường.
Hai bàn tay thô to bắt lấy hai gò bồng đào tuyết trắng đầy đặn, mạnh mẽ vuốt ve đè ép, giọng nói khàn khàn ghé vào bên tai Sở Ngọc Thiền: "Ta thích nhìn nàng mặc yếm đỏ cùng với bộ dáng không mặc quần áo".
Hơi thở ấm nóng phả bên tai, trên cổ Sở Ngọc Thiền đều nhiễm một mảnh hồng nhạt, khuôn mặt ửng đỏ hờn dỗi nói: "Tướng công ~ chàng sao có thể như vậy..."
Lương Diệu Đình đem một tay di chuyển xuống dưới, đem quần trắng mỏng manh của Sở Ngọc Thiền kéo ra, phủ lên hoa viên thần bí, thâm nhập vào đào viên tiên cảnh, quả nhiên đều đã ướt, hắn cười nói: "Ân, vậy nàng muốn ta như thế nào? Như thế này sao?"
Nói xong, lòng bàn tay đẩy hai cánh hoa ra, tìm viên trân châu ương ngạnh, dùng lòng bàn tay đầy vết chai sạn dùng sức vuốt ve ma xát.
"A ~ a...... Tướng công...... Ân a......" Sở Ngọc Thiền bất lực yêu kiều rên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-tinh-phuc/1531759/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.