Quý Hàn không nói một lời ôm Diệu Vi rời đi, Đường Giang cũng không ngăn cản, ánh mắt anh ta âm trầm nhìn Quý Hàn cùng cô rời đi, trong lòng tức giận không thôi.
Quý Hàn ngồi ở ghế lái, hai tay dùng sức nắm chặt tay lái lộ rõ ràng khớp xương, trên trán còn nhìn thấy gân xanh chứng tỏ Quý Hàn không được bình tĩnh.
Trong không gian nhỏ hẹp, Diệu Vi lại say cũng có thể thấy được áp suất trong xe dần dần thấp xuống. Bất quá thân thể cô thật sự khó chịu, cô đành phải đem cửa sổ xe hạ xuống cho gió lạnh thổi vào chính mình, hai tay ôm ngực, cả người cuộn mình trên ghế lái phụ, cả người thể hiện trạng thái không an toàn.
Khuôn mặt Quý Hàn tái nhợt, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm phía trước, hắn chỉ cảm thấy trong lòng như bị hỏa thiêu, Quý Hàn cũng không biết mình bị làm sao chỉ là như bị cái gì đè nặng lên hít thở không thông. Hắn hận không thể cho người đàn ông kia một trận nhừ tử.
Gió lạnh liên tục thổi vào trong xe, Diệu Vi nhịn không được run rẩy nhưng không nỡ đem cửa đóng lại.
Quý Hàn một mực phân ra vài phần chú ý, thanh âm lạnh lùng ra lệnh:"Đem cửa sổ đóng lại!"
Phát giác được giọng nói Quý Hàn ngày càng lạnh đành phải đem cửa sổ đóng lại.
Diệu Vi không biết nên tìm chuyện gì để nói, giọng điệu cẩn cẩn dục dục thử nói:"Quý ca ca, cơm tối anh ăn chưa?"
Quý Hàn lồng ngực phập phồng một hồi, trong cổ họng ép ra thanh âm:" Nếm qua."
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-tinh-phuc/1531697/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.