Ánh sắng của mặt trời đã leo đến tỉnh ngọn cây, những tán cây nhè nhẹ bay đi bay lại trong gió, vài chú chim họa mi nhỏ đang treo mình trên cây hót ríu rít với nhau.
Khung cảnh sau trận chiến thật yên bình, đám mây xanh hòa với ánh nắng cuối mùa thu thướt thả trên bầu trời. Tạo nên cảm giác trong lành, bây giờ chiến tranh đã kết thúc việc mà hắn và các binh lính bây giờ chính là xây sửa lại thành phố.
Dọn dẹp tàn tích sau chiến tranh, tạo nên một thế giới mới, mọi người thì đang làm nhưng chỉ duy nhất mình gã ta được đặc cách chăm sóc cho em trai gã.
Thiếu niên gương mặt tuyền tụy, xanh xao vì bệnh, suốt mấy tuần qua cậu ta còn chưa có thể tỉnh lại. Dù đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng cậu ta đã bất tỉnh 1 tháng qua, điều đó làm gã ta vô cùng đau khổ, dằn vặt mình mãi.
" Tiểu Vi, dậy đi em. Anh sẽ không dời khỏi em nữa, đừng có ngủ vậy chứ, có biết anh đau lòng lắm không!?."
Gã vì lo lắng mãi cho cậu ta mãi mà bây giờ không khác gì thằng nghiện, đầu tóc lù xù, râu cằm đã mọc dài đến 1 đốt ngón tay. Gã bây giờ chỉ mới có 20, mà giờ đây nói 20 tuổi chắc chắn có người bảo là điêu, mặt này chỉ có 40 - 50 là vừa.
Như thế mới biết gã quan tâm đến cậu ta như nào, ôm mặt gục xuống giường, một tay ôm bàn tay đứa em, gã vì mệt mỏi cũng dần thiếp đi. Không biết từ bao giờ, cơ thể thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500686/quyen-2-chuong-54-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.