Hắn mua xong, trên tay cầm hai bịch đồ ăn dựa theo trí nhớ mà về phòng của cậu. Chỉ vừa đến cửa phòng, bên trong truyền đến là tiếng cười đùa vui vẻ.
Hắn tò mò không biết ai, liền mở cửa đi vào. Cảnh tượng trước mắt của hắn là cậu được hai người, chăm bón như con. Hết tay này đến tay kia đút cho cậu ăn hoa quả, một người thì ở bên nũng nịu với cậu thiếu niên nhỏ nhắn.
Vừa khi hắn bước vào thì cả tám mắt nhìn hắn, tất cả như bấm nút tạm ngưng. Lúc lâu, cả ba mới biết sự tình gì đang sảy ra, hấp tấp đứng, giọng có chút sợ hãi.
" N...Ngô Thiếu Tướng,c...chào ngài."
Đứng trên mặt là Thiếu Tướng hàng thật giá thật, chỉ nhìn qua nàm hình TV, báo chí thì không sợ nhưng đụng mặt rồi thì mới thấy sợ là gì. Khí thế áp người đến bức.
" Là bạn!?"
Hắn dửng dưng đi đến bên cạch giường, gã ta biết điều mà né tránh, có chút lười biếng mở lời.
" Chúng cháu là bạn cậu ấy, thật không biết là ngài là anh của cậu ấy. Thật xin lỗi quá!!"
Thông tin quá hạn hẹp phần là do cậu không thích kể chuyện đời tư cho bọn họ nghe, nên họ chỉ biết cậu là con nuôi của một nhà thương nhân nào đó. Hiển nhiên là không biết cậu là con nuôi của Ngô gia, một món quà bất ngờ đến bọn họ quá bất ngờ.
Lúng ta lúng túng đưa ghế cho hắn ngồi, cả ba nhìn hắn đến phát sợ, chỉ mong rằng mình không làm gì sai mà hắn sẽ mang mình đi chém đầu.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500652/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.