Lâm Ngọc không nói dối, cậu thật sự ở nhà tổ trạch. Giọng hơi run rẩy, lo lắng cho hắn.
" Thật sự!!!, vậy mau về nhà thôi. Tôi khỏe rồi"
Hắn nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn muốn nhanh thì về nhà để gặp cậu.
" Chuyện này......, anh, tốt hơn ở lại 1-2 hôm để bác sĩ kiểm tra lại. Nếu anh về, anh ấy thấy anh không khỏe. Sợ rằng lại trách chúng em không chăm sóc tốt cho hắn."
Hắn sốt ruột muốn nhanh chóng về nhà, nhưng vẫn nghe lời Lâm Ngọc để lại vài hôm. Rốt cuộc cũng chờ đến ngày về nhà, hắn hí hửng chạy vào nhà, giọng không ngừng gọi cậu.
" Tiểu Cửu, bé cưng tôi về rồi nè. Nhanh chóng ra đón tôi đi, bảo bối em đâu rồi!!"
Hắn cảm thấy trong lòng có cảm giác mất mát gì đó nhưng vẫn không hiểu được, nhìn khắp nhà mà không thấy cậu đâu tràn đầy lo lắng.
Giọng không vui mà nói lớn.
" Tiểu Cửu, em đừng có thử thách lòng kiên nhẫn tôi. Nếu tôi bắt được em, đừng trách tôi ác tay."
Người nhà Lâm gia đằng sau nhìn hắn khó nói.
" Tiểu Cửu, em đang ----"
Hắn ngỡ ngàng, ngơ ngác nhìn trên bàn thờ tổ tiên, lại có hình ảnh của cậu. Không tin vào mắt nhìn thấy, giọng tức giận, khó khăn mở lời.
" Là các người đang trỡn mặt với tôi đúng không, sao các người lại dám để ảnh người sống lên trên bàn thờ!!"
" Tiểu Lâm à, chúng ta đã cố gắng hết sức. Chuyện này không phải là đùa đây.!, xin con bớt đau khổ. Chúng ta chỉ còn con thôi".
Phùng Dung đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500630/quyen-1-chuong-39-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.