Hứa vĩ Quang là một người luôn coi trọng danh dự và vẻ bề ngoài của mình. Anh ta rất là ghét lời ra tiếng vào của người khác nói với anh ta. Nên anh ta rất sĩ diện, việc hắn làm tất nhiên đã chọc vào con hổ lâu năm nay đã bộc phát.
Quản gia kế bên cạnh anh ta sử lý bết thương do mảnh sành kia, miệng không ngừng hỏi han lo lắng cho anh ta, nhưng anh ta nào để tâm. Tâm trí đều đang tìm cách trả thù. Quản gia bên cạch, nuôi anh ta từ lớn tất nhiên biết ý đồ của Vĩ Quang, miệng không ngừng khuyên nhủ.
" Cậu chủ à, chuyện đã lỡ vậy rồi. Cậu xem như bỏ qua, xem như chưa thấy gì đi. Đừng có ôm hận như thế, ông bà chủ sẽ lo cho cậu lắm đấy"
Anh ta chẳng hề nghe lọt tai câu nào, mặt liền tỏ ra ghét bỏ, miệng không nặng không nhẹ nói với quản gia.
" Quản gia Tần, có phải ông xen vào chuyện riêng của tôi quá nhiều rồi không. Ông cũng già, lẩm cẩm rồi, tôi nghĩ ông về hưu được rồi đấy".
" C...Cậu chủ, tôi là ma vẫn là người của Hứa gia, tôi đã tuyên thệ với gia môn nhà họ Hứa nhất định không nuốt lời. Nên xin cậu đừng đuổi tôi"
Lão quản gia sợ hãi quỳ xuống xin anh ta.
" Hừ"
Anh ta chỉ liếc một cái rồi bỏ đi. Quản gia như được ân xá mà không quản tuổi tác mà đập đầu cảm tạ.
Anh ta vào thư phòng, bãi chiến trường lúc trước anh ta tạo ra bây giờ đã gọn lại sạch sẽ nhờ tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500626/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.