Được jonah khen, khiến cậu ngại ngùng. Mặt cũng hơi ửng hồng lên, ngoài hắn ra thì chẳng ai khen cậu như vậy cả. Tâm tình cậu cũng tạm coi như vui lên. Cười vui vẻ nói với ông
" Cảm ơn ngài, lần đầu có người khen tôi như thế đấy"
" Thật sao!!, thế thì tôi vinh hạnh quá"
Ông cười duyên với cậu. Sau những câu qua lại, ông bắt tay vào làm tóc cho cậu.
Sau khoảng thời gian, cậu cũng đã xong. Tóc rơi vãi đầy sàn, cậu ngượng ngùng nhìn bản thân. Cắt tóc đi khiến cậu thấy có chút khó chịu cũng có phần thoải mãi do là để tóc dài cậu đã quen nên khi cắt tóc đi không quen lắm.
Những người đang cắt tóc trong tiệm cũng phải nhìn cậu, nhìn một cách say mê. Khuôn mặt tròn xo phũng phĩnh đáng yêu cùng mái tóc ấy, một sự đáng yêu không hề nhẹ. Cùng dáng người cân đối, tổng thể lại, không phải mập mà là cân đối vừa vặn. Càng nhìn lại càng thích, càng nhìn lại càng mê, càng muốn đem về nuôi ngắm cho thỏa thích. Phải khen người đã sinh ra cậu, quả là rất khéo sinh con.
" Làm xong rồi!?!, vậy chúng ta đi thôi thưa cậu."
Bích Liên từ nãy giờ đang chăm chú nhìn điện thoại thấy cậu đã xong, gấp rút đi luôn. Sợ làm xong, tối mịt mới về
" Sao về sớm vậy!!, hãy ở lại chút nữa đi. Vẫn còn sớm mà."
Jonah đang chụp mấy chục kiểu ảnh của cậu gửi lên trên mạng, nghe Bích Liên nói có chút không nỡ. Muốn ngắm nhìn cậu nhiều hơn.
" Thật ngại quá, chúng tôi vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500620/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.