"Quân Trạch, chàng đã quên chúng ta thề non hẹn biển sao? Mấy năm nay, vì cái gì chàng không tới tìm thiếp? Thiếp vì chàng, từ bỏ làm công chúa kiêu ngạo, tất cả những gì thiếp có chỉ còn lại chàng......Chàng sao lại tàn nhẫn thế...... Thiếp không có mặt mũi sống nữa, nên đi gặp phụ hoàng mẫu phi, hoàng huynh hoàng tỷ......" Lúc hoàng đế chật vật ra khỏi bồn tắm, hoàng hậu mới hỉ khí dương dương lại đây, chúc mừng hoàng thượng chúc mừng hoàng thượng, lại có một tân mỹ nhân, mà nàng là hoàng hậu hiền hậu, nguyện ý làm chủ, phong làm Vũ chiêu nghi! Hoàng đế còn định nói thêm cái gì, Kiều An liền cho hắn mấy ánh mắt "Ta hiểu". "Hoàng Thượng, thần thiếp biết, kỳ thật Vũ chiêu nghi mới là người người yêu nhất. Lúc trước là thần thiếp không hiểu chuyện, làm hại hai người không thể bên nhau. Hiện tại, thần thiếp nguyện ý bêu danh. Thiên hạ này, có người nào muốn mắng liền tới mắng thần thiếp. Chỉ cần hoàng thượng người có một người khả tâm khả ý, thần thiếp bị nhiều người thóa mạ cũng không sao! Công chúa tiền triều thì làm sao? Chỉ cần Hoàng Thượng thích, thần thiếp sẽ thay hoàng thượng mang tới." Nếu nói, lúc trước hoàng đế rất tán thưởng hoàng hậu hiền huệ. Như vậy, hiện tại hắn thật sự thấy trong lòng hụt hẫng. Từ đám mây ngã xuống bùn đất, hắn mới chân chính thấy tư vị chua xót. Hắn nhìn hoàng hậu vẻ mặt kiên định, một bộ vì hoàng đế có thể xả thân hi sinh, trách cứ nói không nên lời —— Nếu hắn nói nàng hồ nháo, như vậy năm đó vì một Phượng Phiên Vũ đại náo với nàng, nháo đến phu thê bất hoà, chẳng phải là càng thêm vớ vẩn! Nhưng nếu nói nàng hiền lương, trong lòng hắn lại chua xót. Hắn rõ ràng muốn nàng —— còn nàng, vì cái gì muốn đưa nữ nhân khác đẩy đến trong ngực hắn? Hắn nhìn tóc mai nàng, trên mặt mang nụ cười không chê vào đâu được, lại hoảng hốt nghĩ tới lúc trước, nàng vì Phượng Phiên Vũ cùng hắn nháo đến long trời lở đất! Lúc ấy, trên mặt nàng, sợi tóc hỗn độn, trang dung không chỉnh, một đôi mắt tràn đầy thê lương. Hắn mơ hồ còn nhớ rõ lúc lời nàng nói lúc trước, "Hoàng thượng! Người thật sự vì nữ nhân này bỏ tình ý phu thê chúng ta không màng sao? Chỉ 1 Phượng Phiên Vũ, nàng quan trọng hơn thiếp, hơn Thái Tử, hơn Đại Việt sao?" Ngẫu nhiên sẽ mộng hồi đêm khuya, hắn cũng nhớ tới hai mắt nàng đẫm lệ. Trong lòng có hối sao? Sẽ không bởi vì hắn là hoàng đế, hắn là ngôi cửu ngũ, hắn không có sai. Là hoàng hậu sai! Nàng ghen tị, nàng keo kiệt, nàng không nhìn đại cục, nàng ích kỷ tùy hứng, ỷ vào hắn sủng ái nàng muốn làm gì thì làm —— Cho nên, mặc kệ vì nguyên nhân gì, người cúi đầu không phải là hắn! Hắn không sai! Người cúi đầu, cần thiết là Hoàng Hậu! Mà tới hiện tại, nàng cúi đầu, nhận sai, sửa lại —— nàng biến thành phụ nhân hắn từng thích từng tôn sùng...... Nhưng giờ phút này nhìn nụ cười này không chút cẩu thả, miệng đầy hiền lương thục đức trước mặt, hắn bỗng tâm sinh hàn ý! "Hoàng Hậu, nàng chẳng lẽ......" Thật sự không tưởng niệm trẫm sao?? Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chỉ có hắn ngẫu nhiên hoài niệm niên thiếu, ngọt ngào tốt đẹp qua đi sao? Nàng đoan chính, hiền lương, còn sẽ để ý người phu quân này sao? Hắn nhìn nàng thật sâu, thật sâu. Giờ khắc này, hắn hận không thể đào tâm nàng ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc có hắn không!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]