Chương trước
Chương sau
"Ngươi nói hươu nói vượn!"
Này quả nhiên là nỗi đau sâu trong lòng Phượng Phiên Vũ.
Làm công chúa từng được nuông chiều nhất, tiền triều diệt vong, lại có tình yêu sai trái với một nam nhân.
Không danh phận, không tôn nghiêm.
Dù có sinh đứa nhỏ cũng không được Tông Nhân phủ thừa nhận.
Rõ ràng vốn là công chúa tôn quý nhất, hiện tại lại thành nữ nhân không thể ra ánh sáng, còn liên luỵ đứa nhỏ.
"Ai, Quân Trạch ngươi âu yếm có phải nói với người, ngươi mới là người có tư cách trở thành chủ trung cung không? Mau nhìn công chúa Phiên Vũ tôn quý của chúng ta. Nghe nói là nữ nhi Ai đế thương yêu nhất, xem như châu như bảo. Kết quả, ngươi lại cùng kẻ thù giết cha ở bên nhau. Ngươi yêu Quân Trạch đoạt ngôi hoàng đế của Phượng gia, lại giết cả nhà, ngươi nếu có tâm thì nên hi sinh vì nước. Hiện tại trưng dáng vẻ cao quý lãnh diễm cho ai nhìn hả?"
Hoàng Hậu nói như kiếm sắc làm tâm nàng vỡ nát!
Kiều An cũng chẳng đồng tình!
Trên đời này đều là tự bản thân đi một con đường.
Đại công chúa đáng thương.
Nhưng đáng thương cũng nên có nguyên tắc.
Nếu chọn giao thân cho kẻ thù, cũng đừng bày ra giá công chúa.
Bởi vì nàng không xứng!
Nhìn Phượng Phiên Vũ nước mắt tung hoành, Kiều An đầy khoái ý.
Nguyên chủ Biện Hoàng Hậu, sao lại không như vậy đâu?
Chẳng qua người ta yêu đến nóng bỏng.
Nàng đi ngăn cản, lại bị người ta nói thành ghen ghét, ác độc.
Giống như chó không cắn người không biết dại, người độc ác thật sự thì sẽ không lưu tên.
Cảnh giới cao nhất của ác, đó là giả nhân giả nghĩa ——
Tựa như hiện tại, Kiều An dẫm Phượng Phiên Vũ dưới lòng bàn chân, lại còn muốn nàng cảm kích mình, đối mình vui lòng phục tùng! Hơn nữa trở thành lợi kiếm cho nàng dùng!
"Phượng Phiên Vũ, chính ngươi thì thôi nhưng ngươi chẳng lẽ không suy xét bọn nhỏ sao? Ngươi á, vinh hoa phú quý nên trải qua đều trải qua. Ngươi nhẫn tâm để mấy đứa nhỏ không ra ánh sáng cả đời sao?"
Ở trong nguyên tác, Phượng Phiên Vũ vì nàng tùy hứng cùng ích kỷ trả giá đại giới.
Sau khi Thiên Khải đế chết, Lưu Li sở sinh tiểu hoàng tử 4 tuổi đăng cơ vi đế.
Kỳ thật Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử Phượng Phiên Vũ sinh có tuổi tác lớn hơn, theo lý mà nói càng thích hợp trở thành hoàng đế hơn.
Nhưng bởi vì trên người Phượng Phiên Vũ có huyết thống tiền triều, không có ai đồng ý Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử đăng cơ.
Không chỉ không có tư cách kế vị, còn bị gọi là dư nghiệt tiền triều không được phong vương không có thực quyền.
Sợ bọn họ được tự do, lại muốn phục quốc —— cho nên bọn họ bị người giam lỏng ở hành cung, cho đến chết đi.
Phượng Phiên Vũ yêu đến dây dưa không thôi.
Nhưng đã mất đi cốt khí, cũng không có kết thúc đạo nghĩa làm mẹ cơ bản!
Nàng khóc lóc thảm thiết, "Ta có thể làm sao bây giờ? Ta chẳng qua là một Đại đế cơ, ta cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng làm không được...... Trước kia, phụ hoàng yêu thương ta, hắn là trời...... Sau phụ hoàng tấn thiên, ta lập tức từ công chúa biến thành nữ nô...... Chỉ có Quân Trạch, Quân Trạch hắn yêu ta...... Quân Trạch đối ta tốt như vậy......"
Nàng kể lể, Kiều An thật sự không có hứng thú nghe.
Đơn giản là chuyện xưa của một nữ nhân trừ bỏ thân phận công chúa cao quý, tính cách không có gì để khen —— lúc tao ngộ nước mất nhà tan, nước chảy bèo trôi, đánh mất mình, không có tiết tháo cũng không có nguyên tắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.