Hoa đỗ quyên đỏ như máu nở rộ, thanh âm phượng hoàng thê lương. Gió lạnh thổi vào, người như lạnh đi mấy chục tuổi. Đối với nguyên chủ Biện Hoàng Hậu mà nói, lúc ấy, nàng đã chuẩn bị chịu chết. Nàng là một người kiêu ngạo, thà gãy chứ không chịu cong. Sao có thể chịu vũ nhục như vậy? Cố tình Thẩm Hoa Hi từng bước ép sát, không cho nàng một con đường sống. Nàng nhìn nam nhân quen thuộc mà xa lạ, cười thảm nói, "Bệ hạ, thần thiếp nói không làm, chính là không có làm. Hiện giờ, đại khái chỉ có lấy chết chứng minh đi......" Đúng lúc này nam nhân trước mắt phất bay con dao nàng cầm định tự sát. Hắn chỉ nói một câu, "Người trẫm tin là ngươi!" Vì thế, hắn không trị tội nàng. Bên ngoài, hắn phán định kết quả là trong cung Hoàng Hậu có cung nữ bị Hoàng Hậu trừng phạt, trong lòng oán hận, cho nên tìm tình lang vu hại Hoàng Hậu. Cung nữ cùng thị vệ đều bị phán xử ngũ mã phanh thây. Mà ngầm Hoàng Quý Phi Thẩm Hoa Hi cũng bởi vậy thất sủng, từ nay về sau, bị đày lãnh cung...... Hắn vĩnh viễn đều như thế này, ở lúc nàng tuyệt vọng, dâng lên một chút ấm áp. Lúc nàng bốn bề thụ địch, vốn tưởng cùng đường bí lối thì trở thành chỗ dựa cho nàng. Rồi lúc nàng muốn tới gần hắn lại không chút do dự đẩy ra. Kiều An cảm thấy, đôi khi, thủ đoạn mềm dẻo cắt thịt mới thật sự đau. Nếu Thiên Khải đế có thể đối nguyên chủ đủ tàn nhẫn, cũng sẽ không để nàng đi từng bước vô vũng lầy, còn chìm trong yêu hận không thể tách ra! Đến cuối cùng, hận cũng không phải, yêu cũng không phải. Mất đi nhi tử, cùng nữ nhi ly tâm! Lẻ loi hiu quạnh, dưỡng dục đứa nhỏ cho người khác, cuối cùng cũng không có người cảm kích. Một ly rượu độc, kết liễu thân tàn! Kiều An nhìn nam nhân trước mặt. Bởi vì nàng tham gia, hắn biếm Thẩm Hoa Hi vào lãnh cung sớm hơn mười năm. Cũng vì nàng biểu hiện đến đủ ôn nhu rộng lượng hiền huệ, cho nên hắn hiện tại vẫn áy náy với nàng. Kiều An khiêm tốn, "Thần thiếp cảm thấy, Hoàng Quý Phi có thể là có nỗi khổ...... Bệ hạ, thần thiếp không quan trọng gì, chỉ cần ngài có người vừa ý làm bạn, thần thiếp liền thấy mỹ mãn." Kiều An nói, làm hắn càng thêm cảm động. Chiêu lấy lui làm tiến này cũng làm tia ôn nhu cuối cùng của hoàng đế đối Thẩm Hoa Hi biến mất. "Nàng ta có thể có nỗi khổ gì? Trẫm trước kia không biết nàng ta là cái dạng này. Nếu sớm biết, quả quyết sẽ không chuyên sủng nàng ta nhiều năm như vậy. Nữ nhân này tâm đều hỏng rồi!" Hắn muốn giữ chặt tay Kiều An, "Hoàng Hậu......" Lại bị Kiều An không dấu vết tránh đi. Nàng có thể không biết hắn muốn làm cái gì sao? Dù là nguyên chủ, cũng không nghĩ cùng hắn cá nước thân mật đi. Huống chi là nàng? "Lại nói tiếp, Hoàng Quý Phi cũng thật là, dù có ý kiến với thần thiếp cũng không nên lấy đứa nhỏ làm bè. Hoàng Thượng ngài con nối dõi không nhiều, thần thiếp mỗi khi nhớ tới liền thấy tâm khó an. Thần thiếp thì thôi, đã sinh Thái Tử cùng Nhị công chúa, hiện tại một lòng một dạ cũng chỉ muốn nuôi hai đứa nhỏ lớn lên, nhưng Hoàng Thượng còn tuổi đang độ xuân, nên sủng hạnh cung phi, mưa móc đều dính!" Không biết vì cái gì, mỗi lần Hoàng Hậu vẻ mặt đoan trang nghiêm túc đứng đắn cũ kỹ, tỏ rõ đạo lý lớn, hoàng đế đều thấy mất hết hứng thú. Không biết vì cái gì, lúc này hắn phá lệ nhẫn nại mà rộng rãi, liền hỏi "Kia Hoàng Hậu xem, lại đãi thế nào?" Nhìn quen hậu cung dung chi tục phấn, lại thấy sủng phi dung mạo tuyệt sắc tâm tính bất kham, hắn hoảng hốt, nhìn dung nhan Hoàng Hậu mệt mỏi, bỗng nhiên trong lòng đau xót. Nàng cũng từng dung nhan tuyệt mỹ, khí phách hăng hái!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]