Chương trước
Chương sau
Cho nên phần lớn cô vẫn ăn bánh mì hay là bánh quy.
Rốt cuộc, cô không chịu nổi, "Cố Thần, chúng ta đợi cái gì ở đây thế? Hay về biệt thự Phong Lâm..." Nơi đó có đồ ăn đầy đủ, còn có đầu bếp năm sao.
"Hay là chúng ta giết tiểu đội Lôi Đình với Tây Môn Táp rồi, bước kế tiếp, chúng ta giải quyết gọn Ôn Tầm luôn?"
Cố Thần lạnh lùng nhìn cô một cái, "Tôi tưởng cô muốn sống ở chỗ này, nên cho cô ở đây..."
Ngừng một chút, y bình tĩnh như thờ ơ thêm một câu. "Dẫu sao, tôi cũng không phải một người tự mình đa tình."
Kiều An trầm mặc.
"Vậy cũng tốt, vậy bây giờ chúng ta đi tìm Ôn Tầm..."
Nhìn Cố Thần trưng vẻ thích thì làm không thích thì thôi, Kiều An biết, hắn sẽ không giúp cô.
Bất quá, vậy thì thế nào chứ? Cô cũng không phải nhiệm vụ giả ngu ngơ. Tuy Tây Môn Táp là do Cố Thần giải quyết, nhưng cô đã làm mấy thế giới nhiệm vụ, cô không tin, cô không giải quyết được Ôn Tầm.
Lúc này Ôn Tầm hẳn vừa mới rời khỏi ma đô. Cô gặp Tây Môn Táp ở ma đô. Bởi vì cô xinh đẹp động lòng người nên tiểu đội Lôi Đình lôi kéo.
Người so với người thì tức chết người, hàng so với hàng không bằng.
Đều là phụ nữ đẹp, nguyên chủ Đường Kiều An trừ thân phận bạn gái Tây Môn Táp, cái gì cũng không được, còn mang tính đại tiểu thư trước kia; nhưng Ôn Tầm xuất thân bình dân, không có thói xấu làm kiêu. Lại còn có không gian, đặc biệt được hoan nghênh.
Đừng nói Tây Môn Táp thay lòng, ngay cả tiểu đội Lôi Đình, thấy cô ấy mới xứng với danh chị dâu của bọn họ.
Đường Kiều An tuy nhận ra nguy hiểm. Nhưng cũng chẳng làm được gì.
Có Ôn Tầm nổi bật ở trên, toàn bộ tiểu đội Lôi Đình càng xem thường Đường Kiều An. Dĩ nhiên, bọn họ chưa từng để mắt qua. Mhưng loại trắng trợn chế giễu cùng cười nhạo, sau khi Ôn Tầm xuất hiện mới có.
Nguyên chủ sợ chết, cũng chưa từng nhìn Ôn Tầm.Bởi vì Ôn Tầm cái gì cũng không làm cũng đã khiến Đường Kiều An không nơi dung thân.
Đến cuối cùng, một túi bánh mì, hai gói mì ăn liền cùng chai nước suối là tài sản trước lúc nguyên chủ bị đuổi khỏi tiểu đội Lôi Đình.
Nếu không phải gặp Cố Thần khắp nơi tìm cô, chắc chắn hôm đó cô sẽ chết trong miệng tang thi.
Ôn Tầm là người tốt, là nữ thần, vĩnh viễn là đoá hoa cao lãnh.
Nhưng điều này có thể sao?
Nếu như Ôn Tầm là người hiền lành ôn nhu như vậy, cô sao có thể cùng Tây Môn Táp thành lập căn cứ S đứng đầu giành cho người sống sót của Hoa Hạ?
Cái khác Kiều An không xác định, nhưng Ôn Tầm sai người *** với cô, chuyện này Đường Kiều An chính tai nghe được. Theo lời Ôn Tầm, Đường Kiều An ngay cả là bạn gái cũ của Tây Môn Táp cũng không tính, lại còn lì lợm la liếm, sau còn tìm tang thi mạnh mẽ Cố Thần đến công kích bọn họ, quả thực tội ác tày trời.
Cho nên, cô tìm một đống đàn ông đói khát đến *** cô (Đường Kiều An).
Ở một mức độ nào đó, cô ta xem như lợi dụng phế vật.
Dẫu sao trong mạt thế nữ nhân mặc dù không đáng tiền, rất nhiều người nghèo một người ăn cũng không đủ no, làm gì có chuyện ngủ đàn bà.
Để Kiều An bội phục nhất là tâm cơ hay thủ đoạn năng lực của Ôn Tầm đều đứng đầu. Mặc dù trong xương cô ta tàn nhẫn vô tình, nhưng không có chuyện nào vượt qua sự bố trí của cô ta. Không có ai hoài nghi cô ta. Có lẽ cũng có, tỷ như nguyên chủ Đường Kiều An, chờ đến lúc cô nghi ngờ, cũng đã chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.