Chương trước
Chương sau
Tây Môn Táp biến sắc, "Hạ độc, mày lại dám hạ độc? Quá vô sỉ! Mày sao có thể hạ!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ làm Kiều An có chút buồn cười.
Đương nhiên cũng tặng một lời khen cho Cố Thần.
Bảo sao, Cố Thần tính khí lại tốt như vậy. Người khác không hiểu, chẳng lẽ cô không hiểu sao? Hắn làm sao mà ngoan ngoãn để người ta khinh bỉ khiêu khích như vậy.
Kiều An đá văng súng Tây Môn Táp cầm trên tay, lại hung hăng dẫm chân lên tay hắn. Nghiền qua nghiền lại tay thối.
Sát thương chí mạng không phải trên tay.
Chân chính để người ta tuyệt vọng là thân thể vô lực.
Tây Môn Táp biết, rất có thể, tiểu đội Lôi Đình nằm ở chỗ này toàn quân chết hết.
Nhưng tại sao lại vậy? Hồn nhiên không biết mà trúng chiêu, mới để người ta thấy được sự đáng sợ nhất.
Bọn họ vào biệt thự này, không ăn không uống gì, sao mà trúng độc.
Nhưng Kiều An biết.
Cô nói lại những lời Cố Thần thường thường dùng để chọc quê cô, toàn bộ dồn cho đám này, "Các bạn bị ngu sao? Không biết dùng đầu óc một chút đọc nhiều sách một chút sao? Mỗi ngày chỉ đánh nhau cũng không biết lợi dụng não một chút sao? Hớ! Bảo mọi người ngu ngốc đúng thật ngu ngốc! Không học qua sinh vật sao? Không học qua hoá học sao? Chẳng lẽ không biết trong hoá học có một số loại khí không màu không mùi phát tán sao? Này là bị ngu hại chết!"
Mắng xong, thần khí thanh sảng.Cô mỗi ngày bị người mắng không học vấn không nghề nghiệp, vô văn hoá thật đáng sợ.
Hôm nay rốt cuộc được mắng lại.
Mà bọn người Tây Môn Táp chịu đả kích lớn.
Đây là mạt thế, có dị năng là có thể hống hách rồi.
Nhưng dcm còn phải chú ý hoá học sinh vật nữa!
"Chẳng những hệ băng cấp ba, còn có thủ đoạn như vậy... Tôi Tây Môn Táp.... Tâm phục khẩu phục..." Tây Môn Táp nhìn Kiều An cuồng nhiệt: Đây chính là nữ thần trong mơ của hắn, vừa thông minh vừa xinh đẹp. Giờ phút này, hắn đối với cô là chân tâm thật ý.
Dù bây giờ hắn vô lực bị Kiều An dẫm ở dưới bàn chân, hắn cũng không có từ bỏ, "Em nên suy nghĩ lại, người ưu tú như anh, mới xứng với em, cái thằng gà bệnh đó, không xứng đâu..."
Kiều An cũng không hiểu, Tây Môn Táp lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy.Dù bây giờ rồi, hắn còn ráng xem Cố Thần thành củi mục.
Nhưng bọn họ không biết, hôm nay, đều sẽ chết trong tay củi mục Cố Thần này.
"Xin lỗi, chất độc không phải tôi thả, là vị hôn phu của tôi làm. Anh bây giờ còn nói những lời như vậy, là muốn chết nhanh hơn sao?"
Người đàn ông từ đầu đến cuối hắn không để vào mắt kia?
Tây Môn Táp không dám tin nhìn nam nhân tuấn tú tái nhợt kia.
Nhìn một cái, còn cảm thấy hắn người yếu nhiều bệnh. Sao có thể nghĩ được, thế mà đáng sợ như vậy, âm hiểm xảo trá như vậy!
Sắc mặt một mảnh ảm đạm.
Lúc này, mới biết mình sai càng thảm.
Nếu như sớm biết người này lợi hại như vậy, hắn khẳng định không làm loại chuyện này.
Hắn tuyệt vọng nhìn người đàn ông kia.
Đều là đàn ông, hắn có thể tưởng tượng được, bề ngoài bình tĩnh, bên trong khẳng định nộ diễm.
Nếu như sớm biết, tên đó có thực lực như vậy, hắn tuyệt đối không ở trước mặt mà trêu đùa vị hôn thê của anh ta!
Hắn tuyệt vọng nhìn Cố Thần, "Tôi sai rồi.... Tôi thực sự sai rồi, tôi cũng không phải có ý đồ gian ác gì, tha cho tôi một mạng đi.... Tôi hứa sau này, nhất định không trêu chọc vị hôn thê của anh nữa..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.