Trong nguyên tác, Đường Kiều An đói đến xanh xao vàng vọt cũng không có đãi ngộ này. Xem ra Tây Môn Táp này gặp mồi hạ đĩa. Kiều An lắc đầu một cái, "Tôi không cần mấy người bảo vệ..." "Tiểu thư mảnh mai đáng yêu như vậy làm sao không cần chúng tôi bảo vệ cơ chứ..." Tây Môn Táp dùng cặp mắt điện giật mà nhìn Kiều An. Thân hình hắn cao lớn uy mãnh, cả người giàu chất nam tính. Trên cằm có chút râu, càng có chút mê người gợi cảm. Cặp mắt của hắn, vào lúc này, đang tràn đầy ám chỉ thâm tình, nếu như một cô gái chưa trải sự đời, nói không chừng thật sự dính chưởng. Xem ra, nguyên chủ Đường Kiều An chỉ thích loại nam nhân kiểu hình như vậy. Đáng tiếc, Kiều An bây giờ, không giống! "Tôi nói không cần là không cần!" Kiều An muốn nói, mi mới hệ lôi cấp hai, mà ta đã là hệ băng cấp ba có được không? Muốn cua gái cũng nhìn năng lực rồi hẵng nói. Nhưng Cố Thần lên tiếng, làm cô bất ngờ. "Nha đầu nhà tôi, có tôi bảo vệ, không mượn các anh!" Mọi người tiến vào biệt thự này đã lâu như vậy, cũng chưa phát hiện Cố Thần đang đứng trong góc. Lúc này Cố Thần lên tiếng, bọn họ mới để ý, Cố Thần ở trong một góc của vườn hoa. Bởi vì mạt thế đến, cả vườn một mảnh hoang vu. Nhưng vì người nam nhân này hiện hữu, thế nhưng làm người cảm thấy, khắp vườn, khí chất cùng dung nhan không so được nên mới hoang tàn như thế. Tây Môn Táp tự xưng mình là một mỹ nam, nhưng thấy người này, khiến hắn nhảy dựng. Loại đàn ông này, là loại hắn ghét nhất. Nếu như nói, Tây Môn Táp cùng tiểu đội Lôi Đình xuất thân bình dân, thông qua thức tỉnh dị năng để bản thân ở mạt thế có tiếng nói. Chỉ cần liếc nhìn Cố Thần, bọn họ liền nhận ra, người này tất nhiên là một quý công tử không dính khói lửa nhân gian. Trước mạt thế, dù bọn họ có suy nghĩ hết tất cả biện pháp, cả đời cũng không thể nào thấy được một người như vậy. Sống trong nhung lụa, làn da mới tái nhợt như vậy, dung mạo mới tuấn tú như vậy. Mặc dù gương mặt điềm tĩnh văn nhã, nhưng khí chất lạnh lùng cao quý bên trong thì không cách nào che được. Nhất cử nhất động, như đang chèn ép sự nghèo hèn trong họ. Dù bây giờ có chút quyền phát biểu, có thể hô mưa gọi gió, lại không thể thay đổi xuất thân bọn họ. "Này, nhóc, nhìn mày như con gà bệnh, còn muốn bảo vệ? Mày bảo vệ nổi vị mỹ nữ này sao? Ha ha ha!" "Không phải sao! Còn không phải ỷ mình đầu thai tốt, có chút tiền. Ê thằng gà, tao nói cho mày biết, thế đạo đã không như trước. Bây giờ là mạt thế, có tiền cũng vô dụng, như chúng tao có dị năng, một giây đã chơi chết mày. Cho nên mày thành thật chút đi!" Tiểu đội Lôi Đình châm chọc Cố Thần. Tây Môn Táp giả bộ làm người tốt. "Vị tiểu thư này, em tên gọi là gì? Đây là em trai của em sao? Ầy, mạt thế đến, tính khí còn nóng như vậy, bây giờ khác xưa rồi, lại còn chưa sửa cái nết, dễ chết lắm." Kiều An quả thực trợn trắng mắt. Có lẽ đối với nguyên chủ mà nói, Tây Môn Táp thực sự có khí phách cùng mị lực. Nhưng trong mắt cô, thằng này giống bị tâm trí mịt mù! "Xin lỗi, hắn là vị hôn phu của tôi! Các người dám chọc hắn, muốn chết hả?" "Vị hôn phu?" Tây Môn Táp nở nụ cười tà mị,"Hắn yếu như vậy, làm sao xứng với vị trí hôn phu đó? Chậc, giờ không phải trước mạt thế. Không có sức mạnh, hắn nhất định bị đào thải."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]