Chương trước
Chương sau
Kiều An thực sự không muốn nói chuyện cùng vị hôn phu nhảm nhí này.
Hắn càng ngày càng quá đáng.
Cũng không biết trong đầu hắn đang chơi đóng vai nhân vật gì, chơi đến nghiện.
Cố Thần nói, lừa ba Cố mẹ Cố mẹ Đường lại không thể lừa được cô!
"Dựa vào cô?"
Kiều An trừng mắt.
"Cố Thần, tôi nói này, đúng là không dựa vào anh được mà. Nếu anh trọng sinh, chắc biết đời trước mình đến chết cũng không thức tỉnh dị năng. Ây da, đây là thế giới của người có dị năng, anh yếu đuối như vậy, hay là ngoan ngoãn trốn ở nhà đọc sách đi!"
Nhìn Kiều An cực kì phách lối, đôi mắt Cố Thần trầm xuống.
Yếu đuối?
Trốn đi đọc sách?
Thì ra cô nhìn y như vậy! Được, hay lắm!
Lúc ở đại lục Tiềm Long vô tình hại nàng, y mới chọn người như này. Vì y sợ mình lại tổn thương nàng, ai bảo đồ đệ nhỏ mảnh mai như vậy? Cũng coi như trừng phạt bản thân nên mới chọn Cố Thần người đến chết cũng không có dị năng.
Không nghĩ tới, nàng lại lấy đó làm lý do bới móc y? Dưới bầu trời này còn có một đồ đệ như vậy, y sống lâu vậy chưa có ai dám nói y như thế.
Y vươn tay, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Vẫn là đôi mắt quen thuộc.​
Nụ cười của hắn có chút đáng sợ làm Kiều An rớt tiết tháo muốn chạy.
Cơ mà thua người không thể thua trận! Thân là vị hôn phu, sờ mặt cô, cô nhịn! Có qua có lại, cô cũng muốn sờ!
Vóc dáng không đủ cao, cô nhận! Cô cố gắng nhón chân lên, một bàn tay không đã, cô muốn gấp đôi!
Cuối cùng, cô quả thực không phải sờ mà là nắn mặt hắn!
Nhìn hắn kinh ngạc cùng bất đắc dĩ, Kiều An lộ hàm răng trắng, cười đến vui vẻ, "Anh nhận mệnh đi! Đời này, anh cái gì cũng không làm được, chỉ có tôi mới bảo vệ anh! Cho nên, anh tốt nhất nên đối xử tốt với tôi, chớ có đắc tội tôi! Tứ thư ngũ kinh gì đó, tự mình hưởng thụ đi! Cố Thần tôi nói cho anh biết, thế giới này tôi lo, còn anh, ở một bên chơi đi!" Cô khí phách cùng uy vũ, so với tưởng tượng bá hơn nhiều.
Cố Thần mỗi ngày đều lễ nghĩa liêm sĩ, nghe lời này của cô, tránh xa trăm bước, dùng ánh mắt vô cùng đau đớn nhìn cô, "Cô thế mà còn sờ tôi?"
Không ngờ Cố Thần lại sợ cái này.
"Sờ anh thì sao?"
"Cô sao có thể tuỳ tiện như vậy..."
Cố Thần biểu hiện bị chiếm tiện nghi, Kiều An nháy mắt biết được nhược điểm của hắn ở nơi nào!
Kiều An đắc ý ngồi xuống ghế bành, chân bắt chéo, "Sờ anh thì thế nào? Anh là vị hôn phu của tôi, anh về sau đối với tôi không khách khí, tôi hôn anh một cái!"
Cô làm bộ nữ lưu manh, thực sự doạ Cố Thần.
Sao y lại nuôi ra một đệ tử hành vi phóng đãng như vậy!
"Cô sao có thể tuỳ tiện hôn người ta?"
Cố Thần nhẫn nhịn, đỉnh đầu lại như quạo muốn bốc khói, cái này lấy lòng Kiều An.
Thật ra, thứ bay lên đỉnh đầu không phải khói. Lúc này y không biết, cảm thụ này là mây đen che khuất đỉnh đầu.
Mà Kiều An tự cho là đã bắt được nhược điểm, "Cho nên về sau anh đừng tìm tôi gây sự, đừng sai bảo tôi! Bằng không, tôi mỗi ngày đều hôn anh!"
Thật vất vả đấu tranh giành thắng lợi, Kiều An thấy mình tràn đầy sức sống!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.