"Ta muốn hỏi chính là, Hạ học trưởng, ngươi nguyện ý tiếp thu Tôn An Tình không?" Vẫn luôn đợi không được câu trả lời của Hạ Hàm Vũ, Lăng Vu Đề đành phải hỏi lại một câu.
Trái tim lại lần nữa truyền đến sự run rẩy, Lăng Vu Đề cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì thân thể này chắc chắn sẽ bị bệnh tim mất!
"Khụ khụ......"
Hạ Hàm Vũ liên tục ho khan vài tiếng, lại bưng chén rượu lên uống một ngụm.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn được người khác thổ lộ, mỗi một lần được người khác thổ lộ hắn đều có thể thực đạm nhiên cự tuyệt.
Nhưng đối mặt lại là Tôn An Tình thì hắn cự tuyệt như thế nào đây?
Đúng vậy, điều khiến Hạ Hàm Vũ suy nghĩ chính là phải cự tuyệt như thế nào mới không làm tổn thương Tôn An Tình chứ không hề nghĩ đến chuyện tiếp nhận tình cảm của Tôn An Tình.
Do dự thật lâu, cuối cùng Hạ Hàm Vũ mới mở miệng: "An Tình...... Ta cảm thấy, như bây giờ khá tốt."
Như cũ là đồng nghiệp tốt, một người bạn, một cộng sự ăn ý!
"Đi thôi." Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm bi thương.
Điều làm Lăng Vu Đề kinh ngạc chính là, thanh âm kia phát ra ở trong đầu cô!
Thanh âm rất quen thuộc, bởi vì nó cùng với thanh â, hiện giờ của cô thật giống nhau!
Nói cách khác, người nói, chính là Tôn An Tình!
Cô thế nhưng không biết Tôn An Tình vẫn luôn tại đây trong thân thể này!
"Tôn An Tình?" Cô thử gọi một tiếng.
"Là ta."
"Ngươi......"
"Hiện tại ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nam-phu/1036648/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.