Chương trước
Chương sau
Edit: Aya Shinta
Nam Cung Tử Hiên nằm dưới đất còn chưa ngủ, nghe thấy câu hỏi của Lăng Vu Đề thì y hơi kinh ngạc.
Mười mấy ngày nay hầu như đều do y chủ động nói chuyện với Lăng Vu Đề, thỉnh thoảng Lăng Vu Đề còn không thèm để ý đến.
Cũng bởi quen với tính kiệm lời của Lăng Vu Đề cho nên khi cô chủ động hỏi mình, y mới cảm thấy kinh ngạc.
Dừng lại một lúc rồi Nam Cung Tử Hiên mới mở miệng nói một chữ: "Giết." Đây cũng là một trong những mục đích khi đến bí cảnh Ngũ Tinh.
Mượn bí cảnh Ngũ Tinh, giết Nam Cung Vũ Mặc.
Chỉ cần không phải y tự tay giết, dù Nam Cung Vũ Mặc có chết, y cũng không phải chịu phản phệ.
Lăng Vu Đề không hỏi làm thế nào với Dạ Khanh Tuyết, dù sao Dạ Khanh Tuyết nhất định sẽ theo Nam Cung Vũ Mặc.
Nếu như Nam Cung Vũ Mặc gặp nguy hiểm, Dạ Khanh Tuyết chắc chắn sẽ không chạy một mình.
Thế cho nên Nam Cung Vũ Mặc chết cũng chẳng khác nào Dạ Khanh Tuyết chết hay sao!
Chắc Nam Cung Tử Hiên cũng biết điều này nên chữ "giết" kia mới chần chờ như vậy đúng không?
Có lúc Lăng Vu Đề sẽ hoài nghi rằng hơn chín mươi điểm hảo cảm của Nam Cung Tử Hiên đối với cô là nhầm lẫn!
Nếu như dựa vào cảm giác của cá nhân, Lăng Vu Đề cảm thấy nhiều nhất thì Nam Cung Tử Hiên chỉ có bảy mươi, tám mươi điểm hảo cảm với cô mà thôi.
Nhưng cô cảm ứng được chín mươi mấy điểm mà! Có chỗ nào sai rồi hay sao?
Lăng Vu Đề trở mình, nhắm mắt lại ngủ --
Hôm sau là thời điểm rời khỏi đã được xác định từ trước. Nam Cung Tử Hiên nói muốn buổi chiều mới đi, y muốn ở lại lâu hơn một chút.
Sáng sớm dậy, Lăng Vu Đề đứng ngoài nhà cây vươn vai.
Hình như Nam Cung Tử Hiên đi tìm đồ ăn, để lại bữa sáng cho cô.
Lăng Vu Đề hai tay chống nạnh, nhắm mắt lại hít sâu. Bầu không khí vào buổi sáng vô cùng trong lành, Lăng Vu Đề không khỏi cong khóe miệng.
"Vũ Mặc, huynh xem có phải bên đó là một cái nhà cây không? A, hình như bên trên còn có người!"
Giọng nói quen thuộc vang lên cách đây không xa, Lăng Vu Đề chợt mở mắt nhăn mày, nói thầm một tiếng: Thực sự có duyên đấy!
Lăng Vu Đề đang do dự xem có nên vào nhà trốn đi hay không, Nam Cung Vũ Mặc và Dạ Khanh Tuyết trùng hợp chạm mặt Nam Cung Tử Hiên.
"Phần Thiên?! Hóa ra ngươi ở đây? Nửa tháng này các ngươi đều ở tại trong căn nhà này sao?" Dạ Khanh Tuyết hơi mừng rỡ nhìn Nam Cung Tử Hiên.
Có thể không mừng rỡ hay sao! Các nàng đã tìm nửa tháng mà còn không tìm được lối ra.
Nhớ là trong tay Nam Cung Tử Hiên có một chiếc gương thần kỳ, Dạ Khanh Tuyết suy đoán Nam Cung Tử Hiên biết lối ra ở đâu.
Nam Cung Vũ Mặc cũng không mừng rỡ gì, hắn đau đớn nhìn Nam Cung Tử Hiên.
"Nửa tháng này, trong bí cảnh có rất nhiều đồng đạo võ lâm chết trong tay ngươi! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Để toàn võ lâm chết trong bí cảnh sao?!"
Trong phòng chính cổ mộ, hắn tận mắt nhìn Nam Cung Tử Hiên điều khiển cái gương để giết chết mấy người kia!
Đối mặt với sự chỉ trích từ phía Nam Cung Vũ Mặc, Nam Cung Tử Hiên chỉ câu môi cười trào phúng: "Phải thì thế nào? Nam Cung thiếu hiệp không nhìn ra sao? Tại hạ đang giúp giang hồ thanh lý võ lâm bại hoại!"
"Ngươi có ý gì?" Nam Cung Vũ Mặc cau mày, kéo tay áo của Nam Cung Tử Hiên.
Nam Cung Tử Hiên phất tay áo ra, khẽ giương mày, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Vũ Mặc: "Ý trên mặt chữ, cần tại hạ giải thích một phen?"
Nam Cung Vũ Mặc không phải không biết ý tứ trong lời Nam Cung Tử Hiên. Quả thực những võ lâm đồng đạo bất chấp sống chết vào bí cảnh Ngũ Tinh không phải là vì muốn ngăn cản Nam Cung Tử Hiên như hắn, mà là vì cái kho báu và bí tịch vốn không tồn tại!
Đúng thế... Nam Cung Vũ Mặc biết rằng chẳng có cái gọi là kho báu bí tịch!
Nếu có thì chính là tấm gương khống chế toàn bộ bí cảnh Ngũ Tinh.
"Dù những đồng đạo đó là vì kho báu bí tịch, ngươi cũng không có quyền tùy ý đoạt mạng họ! Họ chỉ có lòng tham mà thôi..."
"Có lòng tham -- mà thôi!?" Nam Cung Tử Hiên giương giọng ngắt lời Nam Cung Vũ Mặc.
"Là ta cầm kiếm hay cầm đao buộc bọn chúng vào bí cảnh Ngũ Tinh? Không có! Ta không có bức bách bất kỳ ai vào bí cảnh. Nếu bọn chúng không tham lam, bọn chúng sẽ bất chấp sống chết vào bí cảnh Ngũ Tinh sao?!"
"Nếu đã đến thì tất nhiên phải chuẩn bị chịu chết. Đã thế thì khi ta nắm được quyền chi phối bí cảnh, ta hoàn toàn có thể chi phối sự sống chết của bọn chúng!"
Nói xong mấy câu này, Nam Cung Vũ Mặc đã tức đến nỗi mặt mày đỏ lên, tay nắm chuôi kiếm đột nhiên xiết chặt, gân xanh đổi lên trên mu bàn tay.
"Ngươi -- "
"Ha ~" Nam Cung Tử Hiên cười lạnh một tiếng, xách hai con thỏ đã được xử lý sạch sẽ đi vào nhà...
"Đã vậy thì chớ có trách ta không niệm tình ngươi là người của Nam Cung gia!"
Giọng nói của Nam Cung Vũ Mặc vang lên từ phía sau, kèm theo đó, sát khí nồng đậm cũng nổi lên.
Nam Cung Tử Hiên xoay người, kiếm khí cắt đứt mấy sợi tóc mai của y.
Thỏ bị ném xuống, Nam Cung Tử Hiên nhẹ nhàng nhảy một cái ra đằng sau Nam Cung Vũ Mặc.
Kiếm của Nam Cung Tử Hiên đã ra khỏi vỏ tự bao giờ, y nụ cười tà tứ, vô cùng hào hoa.
Chỉ luận về tướng mạo, Nam Cung Tử Hiên xuất sắc hơn Nam Cung Vũ Mặc rất nhiều. Còn xét về võ công, Nam Cung Tử Hiên cũng xếp trên Nam Cung Vũ Mặc. Thế cho nên muốn dựa vào sức của một mình Nam Cung Vũ Mặc để giết Nam Cung Tử Hiên là chuyện bất khả thi! Hơn nữa trong cơ thể của họ đang chảy dòng máu của Nam Cung gia, họ không thể tàn sát lẫn nhau.
"Ha ~ thế nên vì tính mạng của những người không quan trọng mà ngươi không cần mạng mình nữa? Nếu như giết ta, ngươi cũng không thể sống sót!"
Thực sự y muốn tự tay giết Nam Cung Vũ Mặc! Chỉ tiếc, y không thể...
"Dù có thế, ta cũng không thể giữ lại ngươi!" Nam Cung Vũ Mặc cắn răng, quang minh lẫm liệt khẳng định.
Xem ra hôm nay Nam Cung Vũ Mặc dự định muốn quyết một trận tử chiến với Nam Cung Tử Hiên.
Đứng ngoài nhà cây, Lăng Vu Đề lắc đầu, nam chính này... thực sự rất chính nghĩa, có chút đáng yêu!
Lăng Vu Đề dùng khinh công bay xuống, đứng bên cạnh Nam Cung Tử Hiên "Giờ Thân hôm nay, bí cảnh sẽ bị đóng lại. Muốn chết, không cản ngươi."
Nói xong, Lăng Vu Đề đưa tay kéo Nam Cung Tử Hiên: "Chúng ta sớm ra ngoài được không?"
Thực ra cô hoàn toàn có thể giúp Nam Cung Tử Hiên giết Nam Cung Vũ Mặc, nhưng mà cô không muốn giết nam nữ chính!
Dù sao hai người kia không sai trái gì cả.
Nam Cung Tử Hiên nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề, không nói gì.
Dạ Khanh Tuyết ở bên kia nghe Lăng Vu Đề nói giờ Thân bí cảnh sẽ đóng, nàng ấy gấp gáp tiến lên hai bước nhìn Lăng Vu Đề.
"Sau khi bí cảnh đóng sẽ thế nào? Nếu không ra được thì có phải là vĩnh viễn không thể ra ngoài hay không?"
Lăng Vu Đề nhìn thoáng qua Dạ Khanh Tuyết, không nói gì. Còn Nam Cung Tử Hiên mở miệng: "Sau khi bí cảnh Ngũ Tinh đóng lại, tất cả vật sống ở đây đều sẽ chết!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.