Edit: Aya Shinta
Hắn dừng trước mặt Lăng Vu Đề, nở nụ cười rạng rỡ: "Đề nhi, ta đã trở về!"
Lăng Vu Đề gật đầu, ánh nước lập lòe trong mắt: "Hoan nghênh trở về!"
Quân Kinh Vũ đưa tay, vừa mới muốn ôm Lăng Vu Đề vào trong lòng thì tiếng nói bi bô vang lên: "Hoan ~ nghênh ~ trở ~ về ~" Bé con đang học Lăng Vu Đề mà nói chuyện.
Quân Kinh Vũ cúi đầu, bé con ngửa đầu.
Lăng Vu Đề ôm lấy con, chỉ vào Quân Kinh Vũ nói rằng: "Thịnh nhi, đây là phụ hoàng, gọi phụ hoàng đi!"
Tiểu Thịnh Vũ rất ngoan ngoãn, cười híp mắt nhìn Quân Kinh Vũ, gọi một tiếng: "Phụ hoàng!"
Khi nhìn thấy Lăng Vu Đề, Quân Kinh Vũ vừa kích động lại vui vẻ, nhưng khi tiểu Thịnh Vũ mới một tuổi gọi một tiếng phụ hoàng mà mình luôn chờ mong, Quân Kinh Vũ thấy cảm động!
Hắn chớp mắt, ép sự ướt át nơi đáy mắt trở lại, thế rồi đưa tay ôm tiểu Thịnh Vũ vào lòng, dùng mũi cọ mặt thằng bé.
"Thịnh nhi ngoan lắm!"
"Thịnh nhi ~ ngoan lắm ~ "
——
"Đề nhi, hơn một năm nay, ta rất nhớ nàng!" Quân Kinh Vũ ôm Lăng Vu Đề, vùi mặt vào cổ cô, thâm tình nỉ non.
Lăng Vu Đề rũ mắt xuống: "Ta cũng nhớ chàng." Cô rất nhớ hắn, nỗi nhớ hiện diện cả trong những giấc mơ của cô. Chỉ là người trong mộng từ Quân Kinh Vũ rồi biến thành Đoan Mộc Thanh Duyệt, lại biến thành hội trưởng Hiệp hội Vị diện...
"Nửa tháng sau liền cử hành đại điển phong hậu! Đồng thời ta sẽ phong Thịnh nhi là Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nam-phu/1036503/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.