Chương trước
Chương sau
Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
Chẳng trách cô ấy nói mình không có chỗ ở!
Chẳng trách cô ấy dùng muối biển làm nước ngâm mình!
Chẳng trách, cô ấy mỗi ngày đều cần phải ra biển bơi một chút, chẳng trách cô ấy lại thích ăn đồ sống như vậy!
Thì ra, cô ấy không giống anh! Không cùng giống loài!
Ở trong lòng không phải là sự sợ hãi vì Lăng Vu Đề là người cá, anh đau buồn, bị lừa gạt nên đau buồn!
Ở trong lòng của Trịnh Vũ Hiên, Lăng Vu Đề rất đặc biệt! Cô là người đầu tiên anh chủ động trải lòng mình! Nhưng Lăng Vu Đề lại lừa anh!
Thở một hơi thật dài, bỏ đi, bỏ đi, cứ như vậy đi!
Sau này coi như người cá tên là Lăng Vu Đề chưa từng xuất hiện đi ­--
- -
Sau khi Lăng Vu Đề bơi về nhà mình, cô hơi thất vọng ngồi ở trong phòng khách. Từng viên dạ minh châu lớn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, Lăng Vu Đề cảm thấy có hơi cô độc.
Biểu hiện của Trịnh Vũ Hiên nằm trong dự liệu nhưng cũng là bất ngờ đối với cô, điều duy nhất làm cô thấy may mắn là mặc dù Trịnh Vũ Hiên đuổi cô đi rồi, lại không có giảm hảo cảm với cô!
Như vậy có thể chỉ rõ là đợi sau khi Trịnh Vũ Hiên hòa hoãn một chút, cô có thể trở về tìm anh sau đó tiếp tục kiếm hảo cảm rồi!
Lăng Vu Đề cũng chuẩn bị tốt tâm lí, còn lại mười lăm điểm độ hảo cảm, ước chừng rất khó thêm.
Lăng Vu Đề vẫn còn nghĩ thoáng, vừa hay dựa vào khoảng thời gian này đi chế tạo cho xong thuốc biến con người thành người cá.
Còn về chỗ Tử Mạt Nhi, thấy biểu hiện của Quý An Hàn như thế, chắc là không có việc gì rồi, mà dù có chuyện cũng không liên quan đến cô --
Tháng ngày dường như sóng yên biển lặng không có bất cứ gì đặc biệt.
Bầu trời vẫn xanh như vậy, bãi biển vẫn trong như vậy. Bờ cát ở bãi biển vẫn có rất nhiều người vào mỗi thứ thứ đến chủ nhật, lịch đặt hẹn của tàu Kate của mỗi ngày vẫn đầy như cũ.
Trịnh Vũ Hiên vẫn bận lu bù trong phòng bếp tầng năm của tàu Kate, sắc mặt như thường, chỉ là nội tâm như thế nào, không ai biết --
Mỗi ngày Lăng Vu Đề đều cực kì bận, bận chế thuốc!
Vì phải làm ra thuốc hoàn thiện nhất, cô gần như chạy khắp cả đại dương tìm kiếm nguyên liệu. Cuối cùng ba tháng sau, cô đã chế ra thuốc nước được xem là hoàn thiện nhất!
Vì sao lại nói là được xem như hoàn thiện nhất? Vì nó có một điểm tốt hơn so với thuốc nước nguyên thân chế ra, chính là sau khi biến con người thành người cá, còn có thể biến trở lại thành con người.
Nhưng nó cũng có tác dụng phụ, đó chính là tuổi thọ.
Tuổi thọ phổ biến của người cá là năm trăm tuổi, nhưng từ con người biến thành người cá thì sẽ bị giảm rất nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống đến khoảng ba trăm tuổi.
Nhưng mà cũng không sao, con người sống đến một trăm tuổi đã được coi là rất thọ rồi! Có thể sống đến ba trăm tuổi như vậy, cũng rất tốt mà! Mặc dù kém người cá thuần chủng hai trăm năm.
Ngắm nghía hai ống thuốc thành phẩm màu đỏ, Lăng Vu Đề cẩn thận từng chút đặt chúng vào trong một cái hộp nhỏ được làm xương.
Thoải mái xoay eo một cái, thuốc làm xong rồi, bây giờ có thể tập trung đi công lược Trịnh Vũ Hiên!
Trong ba tháng, độ hảo cảm không tăng cũng không giảm, chắc là Trịnh Vũ Hiên bớt giận rồi chăng?
Tính toán thời gian, ngày mai là thứ tư rồi, dựa theo thường lệ, vào lúc rạng sáng Trịnh Vũ Hiên sẽ ra khu biển sâu đánh bắt.
Đến lúc đó, cô đi lên mặt biển tìm anh là được rồi!
Ừ, quyết định như vậy đi --
Vì lo lắng sẽ đến trễ bỏ lỡ thuyền đánh bắt của Trịnh Vũ Hiên, cho nên Lăng Vu Đề không dám ngủ quá sâu.
Đật đồng hồ báo thức? Ở trong biển thế này, đồng hồ báo thức đặt vào trong nước sẽ hỏng ngay!
Có điều người cá cũng có phương pháp tính toán thời gian, Lăng Vu Đề dựa theo đó mà tính toán thì có thể biết giờ giấc đại khái rồi.
Lúc trước Lăng Vu Đề đã cùng đi chung với Trịnh Vũ Hiên ra biển đánh bắt, biết anh thường xuất phát với đội đánh bắt vào khoảng ba giờ rưỡi, sau đó khoảng bốn giờ mười phút thì đến khu vực biển sâu bên này.
Lăng Vu Đề chỉ cần đi lên mặt biển vào tầm bảy giờ là được, lúc đó đội đánh bắt đã kéo lưới lên rồi, Lăng Vu Đề sẽ không vì bất cẩn mà bị kéo vào trong lưới.
Vốn dĩ Lăng Vu Đề định sáu giờ dậy, nhưng đợi lúc cô tỉnh lại đã là bảy giờ rồi.
Âm thầm hô một tiếng hỏng bét, sau khi Lăng Vu Đề ăn sáng qua loa xong thì cô liền ra ngoài.
Cô nghĩ, nếu như sau khi đi lên mà thuyền đánh bắt của Trịnh Vũ Hiên đã đi rồi, cô lại bơi vào bãi cát của bờ biển là được.
Dù sao cũng không nhất định phải đi tìm Trịnh Vũ Hiên ngay, trễ mấy tiếng cũng được mà!
Lăng Vu Đề ở ngoài rìa nơi tộc người cá sống, xung quanh trừ một vài sinh vật biển sống thì ít có người cá lui tới. Dù có người cá đến thì cũng là do muốn dùng thứ quý giá của mình để đổi lấy nguyện vọng.
Quẫy đuôi cá bơi lên mặt biển, mặt biển cách đáy biển còn rất xa, không kể đến lúc này trời chưa sáng, dù cho trời sáng rồi thì ánh sáng mặt trời cũng không chiếu tới đáy biển của khu vực biển sâu.
Lúc cách mặt biển càng ngày càng gần, Lăng Vu Đề càng cảm thấy có gì đó không thích hợp, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Biển động, mấy con cá kia kết thành đội bơi vụt qua. Đây không giống cảnh đánh bắt của đội bắt cá!
Hơn nữa, cô còn nhìn thấy không ít cá mập bơi về một hướng!
Lăng Vu Đề tăng tốc bơi lên mặt biển, trên mặt biển cuồng phong thét gào, mưa lớn tầm tã đánh vào mặt đau rát!
Lăng Vu Đề hơi nheo mắt nhìn theo hướng cá mập bơi, đó là một con thuyền đánh cá đã chìm một nửa!
Bất chấp đó có phải là thuyền đánh cá của Trịnh Vũ Hiên hay không, có nhiều cá mập bơi tới như vậy, đến trễ một chút thì ngay cả xương cũng không còn!
Quẫy cái đuôi xinh đẹp, Lăng Vu Đề nhanh chóng bơi đến gần tàu đánh cá, cô vừa bơi, trong miệng vừa niệm chú.
Cô đang khống chế mấy con cá mập đó, đuổi tụi nó đi!
Lúc bắt đầu do khoảng cách xa nên chú ngữ của Lăng Vu Đề không có hiệu quả gì hết.
Đợi lại gần rồi, mấy con cá mập đó mới ngoan ngoãn bơi đi.
Trịnh Vũ Hiên đang ngâm trong nước, còn nghĩ rằng chắc mình sẽ bị cá mập ăn vào bụng lại trông thấy cá mập há miệng sắp cắn anh đột nhiên bơi đi, trong lòng có hơi nghi ngờ đồng thời hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh lau mặt một cái, quay đầu lại tìm kiếm các đồng đội khác của đội bắt cá.
Lúc nhìn thấy bọn họ đều đang nổi trên mặt biển chưa hết hoảng sợ, anh mới hoàn toàn yên tâm: "Mọi người nhanh đi tìm xuồng cứu hộ!"
Mọi người bơi đến bên cạnh thuyền tìm xuồng cứu hộ, Trịnh Vũ Hiên cũng quay người chuẩn bị bơi đến bên cạnh thuyền.
Mặc dù không biết vì sao đám cá mập đột nhiên bơi đi, nhưng bọn họ không thể không đề phòng bọn cá mập đó sẽ bơi trở lại!
Tiếng rào rạt truyền đến trước người, Trịnh Vũ Hiên cho là cá mập trở lại. Lăng Vu Đề bỗng nhiên ló đầu ra khỏi nước, sau đó quan tâm nhìn Trịnh Vũ Hiên: "A Hiên, anh không sao chứ?"
Thấy là Lăng Vu Đề, Trịnh Vũ Hiên vô cùng ngạc nhiên, nhìn xuống mặt biển, thấp thoáng thấy được đuôi cá đang đung đưa.
Mái tóc dài màu đỏ rượu của cô ướt đẫm dán lên mặt, trên người mặc một cái áo giống bikini, rất kì lạ, giống như đan bằng rong biển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.