Chương trước
Chương sau
Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
Trong nháy mắt, tai Trịnh Vũ Hiên đỏ bừng, má cũng ửng đỏ. Anh quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Lăng Vu Đề đang bước lên lầu, chỉ có thể chờ cô đi lên rồi mới dám đi lên lầu.
Còn Lăng Vu Đề đã đi lên lầu về phòng không có nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Trịnh Vũ Hiên--
Ngày hôm sau, Lăng Vu Đề nứt khô mà tỉnh dậy! Đúng vậy, chính là khô quắt người nên tỉnh dậy!
Cổ họng giống như muốn bóc khói, da trên người cũng gần như khô nứt, rất là khó chịu!
Cô biết mình bị như vậy là do cô đã rời khỏi nước biển quá lâu nên thiếu nước, vì thế Lăng Vu Đề không thể không bò xuống giường đi tìm muối biển. Sau khi xuống lầu, cô đi thẳng vào bếp rồi tìm được ít muối biển trong cái kho nhỏ ở phòng bếp, cuối cùng cầm muối biển quay trở về phòng tắm.
Sau khi mở đầy nước vào bồn tắm, cô thả muối vào khuấy tan đến khi thấy giống nước biển rồi mới cởi hết quần áo leo vào bồn nằm.
Vì đề phòng bất trắc, Lăng Vu Đề không có tháo dây chuyền xuống để chân biến thành đuôi cá. Lỡ như bị nhìn thấy, cô khó có thể giải thích được! Mặc dù khả năng bị nhìn thấy không lớn...
Không có biến trở về đuôi cá dẫn đến việc cô không thể thở trong nước quá lâu, nhưng mà cô cũng không cần thở ở trong bồn tắm quá lâu.
Ngay cả đầu cũng chìm vào trong nước, Lăng Vu Đề than một hơi dài-- thật thoải mái!
Sau mười phút, Lăng Vu Đề trồi đầu lên thở, sau đó lại chìm vào nước. Lặp lại ba bốn lần như thế, Lăng Vu Đề mới bước ra khỏi bồn tắm bước ra.
Dọn dẹp bồn tắm lại, Lăng Vu Đề mới mặc lại áo thun và quần đùi hôm qua Trịnh Vũ Hiên đưa.
Da dẻ được thoải mái thì cái bụng lại đói. Cô biết hai ngày nay Trịnh Vũ Hiên ngủ đến trưa mới dậy.
Do hai ngày này nghỉ ngơi, tàu Kate cũng không kinh doanh.
Vốn dĩ cô cũng muốn ngủ đến trưa mới đúng, nhưng mà cô bị ép phải dậy rồi!
Bây giờ mới hơn sáu giờ sáng, muốn đi ngủ tiếp~ mà bụng đã bắt đầu réo gọi!
Hình như hôm qua cô thấy có bánh mì ở trong bếp thì phải? Lăng Vu Đề lại chân trần rời khỏi phòng đi xuống lầu vào bếp tìm đồ ăn.
Sau khi lấp no bụng được một chút, Lăng Vu Đề bắt đầu đi dạo trong biệt thự để làm quen hoàn cảnh.
Đứng trên bãi cỏ ngoài biệt thự, ngắm mặt trời mới lên đến ngây người.
Diện tích của khu Hoa Lâm 1 rất rộng, nhưng mà chỉ có ba mươi ngôi biệt thư, diện tích khác thì dùng để xanh hóa. Nghe nói trong khu này không chỉ có sân gôn, mà còn có một khu rừng xanh không nhỏ nữa.
Chậc chậc~ Xây nhà ở trong quận trung tâm của thành phố cấp một nơi tấc đất tấc vàng như vậy, thật đúng là biết đốt tiền!
Nhắm mắt lại rồi hít một hơi sâu, sau đó lại thở ra: "Không khí buổi sáng thật khác biệt! Ấy không phải~ là không khí của khu số Hoa Lâm 1 khác biệt!"
Ể~ Hình như nam chủ cũng có biệt thự ở khu Hoa Lâm 1 đúng không?
Hôm nay là thứ hai, lúc này, chắc anh ta cũng trở về rồi nhỉ? Nữ chủ có theo về không? Cô có cần đi xem thử không?
Thôi, có cái gì đẹp mà coi, có đi coi hay không thì cũng thế thôi! Lỡ như để Tử Mạt Nhi trông thấy cô, coi cô thành đồng bạn thì không hay rồi!
Cô không muốn làm đồng bạn với nữ chủ chút nào!
Xử miếng bánh mì cuối cùng, Lăng Vu Đề phủi vụn bánh trong tay. Ăn no bụng rồi, vậy tiếp theo là đi ngủ?
Nhưng về đến phòng, căn bản là Lăng Vu Đề không ngủ được nữa!
Hây~ Thật muốn quay về căn phòng nơi đáy biển để ngủ quá~ nhớ quá đi nhớ quá đi!
Sau khi nhìn trần nhà ngây ngốc một hồi, Lăng Vu Đề dứt khoát không ngủ nữa!
Trịnh Vũ Hiên đã nói chỉ cho cô ở một đêm, cô còn chưa nghĩ ra làm sao mới có thể ở lại đây lâu hơn nữa.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, nhanh chóng rời giường đi ra khỏi phòng--
Lúc Trịnh Vũ Hiên thức dậy thì đã mười hai giờ trưa. Khi nghỉ ngơi vào thứ hai, thứ ba thì anh đều ngủ tới giờ này mới dậy.
Sau khi rửa mặt xong, Trịnh Vũ Hiên mới nhớ ra trong nhà còn có thêm một người!
Cũng không biết lúc này Lăng Vu Đề đã thức dậy chưa nữa? Hay là có tự giác bỏ đi chưa?
Lúc ra khỏi cửa phòng, anh nhìn thấy cửa phòng đối diện mở. Đưa đầu vào nhìn thử lại không có người!
Trịnh Vũ Hiên mừng thầm vì Lăng Vu Đề có thể thật sự bỏ đi rồi, nhưng mới đi đến đầu cầu thang, mùi thơm từ phòng bếp bay đến khiến Trịnh Vũ Hiên dừng lại.
Anh bất lực đưa tay đỡ trán, thì ra tất cả đều do anh suy tưởng! Cũng đúng, Lăng Vu Đề không có quần áo, cũng không thể mặc quần áo của anh, rời đi với bộ dạng đó đúng chứ?
Xuống lầu đi đến cửa phòng bếp, anh thấy Lăng Vu Đề vẫn dùng một cây bàn chải đánh răng búi tóc, eo thì quấn tạp dề màu trắng của nhà anh, đi chân trần xào rau.
Anh hơi chau mày lại, nhớ rõ là hôm qua mình có đưa dép lê cho cô mà?
"Dép mang không vừa sao?" Trịnh Vũ Hiên mở miệng hỏi.
Lăng Vu Đề đang múc rau hơi giật mình, suýt chút nữa làm rơi hết xuống đất.
Sau khi múc rau ra đĩa, Lăng Vu Đề mới quay đầu nhìn Trịnh Vũ Hiên: "Trưa tốt lành! Tôi cũng không thích mang dép lắm." Sự thực là do mang dép vào đi sẽ đau hơn khi không mang.
Vốn dĩ nhịn đau cũng đã nhịn đủ lắm rồi! Cô không muốn đau thêm nữa! Còn lâu cô mới như Tử Mạt Nhi, muốn cô mang dép là cô mang nhé!
Khụ... Không thích mang dép, sở thích này thật là... Đặc biệt!
Dù gì người ta đã không thích mang dép, đương nhiên là Trịnh Vũ Hiên cũng không có cách nào miễn cưỡng nữa.
Lăng Vu Đề không quan tâm nhiều đến Trịnh Vũ Hiên, Cô đặt thức ăn đã nấu xong lên trên bàn, sau đó lại bưng hai chén canh đặt lên.
Cô đưa một đôi đũa cho Trịnh Vũ Hiên, ý bảo anh ngồi xuống ăn cơm: "Tôi thấy giờ cũng đã trưa rồi, vốn dĩ định đợi nấu cơm xong sẽ đi đánh thức anh dậy, không ngờ anh tự dậy rồi."
Thấy Trịnh Vũ Hiên cầm đũa nhưng không động, Lăng Vu Đề gắp một miếng thịt ba chỉ cho anh: "Đều là những món cơm nhà, anh nếm thử xem!"
Cô biết Trịnh Vũ Hiên là một vị đầu bếp rất khó tính, anh thường ăn đồ của chính mình nấu. Hôm qua có thể ăn mì của cô nấu đã là chuyện mặt trời mọc đằng Tây rồi!
Cơm nhà?
Trịnh Vũ Hiên nhìn ba món một canh trên bàn ăn, canh sườn rong biển, trứng xào cà chua, thịt hai lần chín, còn có một dĩa cải thìa xào.
Đã bao lâu rồi không ăn lại những món cơm nhà giản dị? Trịnh Vũ Hiên đã không còn nhớ nổi nữa.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Lăng Vu Đề, Trịnh Vũ Hiên do dự một lát nhưng vẫn là đưa miếng thịt hai lần chín vào miệng nhai.
Sau đó... Chính là vượt qua ngoài tầm kiểm soát!
May mà dù Lăng Vu Đề chuẩn bị ít món, nhưng vì cô muốn ăn nên lượng đồ ăn cũng không ít.
Chỉ có hai người mà lại ăn sạch sẽ phần ăn dành cho năm người!
Lăng Vu Đề vốn cảm thấy rằng bản thân cần rất nhiều dũng khí khi tự bêu xấu mình trước mặt một đầu bếp hạng nhất đẳng cấp thế giới. Không ngờ rằng, cô còn nhờ trù nghệ của bản thân mà khiến Trịnh Vũ Hiên cộng cho mười điểm hảo cảm!
Cơm nước xong, Trịnh Vũ Hiên chủ động rửa chén, Lăng Vu Đề cũng không có tranh việc, cô đứng ở phía sau của Trịnh Vũ Hiên nói rằng: "Hôm nay..."
Còn chưa nói hết, Trịnh Vũ Hiên còn nghĩ rằng cô muốn nói là hôm nay, lát nữa cô sẽ rời khỏi đây nên anh ngắt lời cô rồi nói rằng: "Đợi chút tôi mua giúp cô một bộ quần áo đi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.