Edit: Aya Shinta
Nắm tay Lăng Vu Đề ra khỏi phòng, vừa đi, anh vừa nhắc nhở nàng: "Lát nữa gặp cha, phải chào." Anh hi vọng Lăng Vu Đề có thể cho Tịch Chí Cường một ấn tượng tốt.
Tuy rằng đến khi độ hảo cảm của Lăng Vu Đề đối với anh được thêm đầy thì anh sẽ trực tiếp dẫn Lăng Vu Đề về Vị Diện Hiệp Hội, thế nhưng anh cũng không tự tin có thể nhanh chóng hoàn thành việc này.
"Biết rồi, Tử Thu, anh đã nói nhiều lần rồi!"
Lăng Vu Đề hơi bĩu môi, có chút bất mãn với việc Tịch Tử Thu dông dài.
Cô không phải trẻ con, mặc dù đã mất đi ký ức nhưng cũng không tới nỗi chào hỏi cũng không biết!
Nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trong mắt Lăng Vu Đề, trong lòng Tịch Tử Thu có chút mất mát. Người khác muốn anh dông dài nhưng anh còn không muốn dông dài đây, vậy mà Lăng Vu Đề lại ghét bỏ anh dông dài...
"Được rồi, tôi không nói."
Lăng Vu Đề gật đầu, theo Tịch Tử Thu đi tới phòng ăn.
Vừa vào đến phòng ăn, đầu tiên cô nhìn thấy Tịch Tử Hạ đang ngồi ở đó với một nụ cười nhẹ trên môi. Hình như mỗi giờ mỗi khắc anh đều mang theo ý cười, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp như tắm gió xuân.
Cô hơi đỏ mặt một chút, thần sắc bất động dời tầm mắt đi. Sau đó liền nhìn thấy Tịch Chí Cường ngồi ở trên, cô hơi kinh ngạc trợn mắt lên: "Tử Thu, anh thật giống cha anh đó!"
Trên đầu Tịch Tử Thu trượt xuống ba cái vạch đen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nam-phu/1036315/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.