Edit: Aya Shinta Nhưng Hạ Luân lại nói: "Xin lỗi, không thể!" "Tại sao?!" "Không có tại sao cả, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ đi." Nói xong, Hạ Luân liền treo liên hệ. Anh có thể nói rằng Vị Diện Hiệp Hội có chuyện nên cần Hội trưởng đại nhân về sớm một chút để xử lý sao?! Méo mặt, Hạ Luân lấy kính không gọng của mình xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của anh, sau đó bắt đầu cắm cúi ăn mì —— Tiếng ngắt liên lạc truyền từ bên kia làm cho Lăng Vu Đề còn có chút không phản ứng kịp. Vừa nãy Vị Diện Hiệp Hội từ chối cô, nói cách khác, khi Đoan Mộc Thanh Duyệt hai mươi lăm tuổi thì chắc chắn phải chết?! Lăng Vu Đề buồn bực kéo kéo tóc của mình, xoay người tàn nhẫn mà đá vài cái lên khung cửa. Một hồi lâu sau, cô mới nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Nếu nhất định không thể thay đổi tuổi thọ của Đoan Mộc Thanh Duyệt được, như vậy thì ngay trong thời khắc cuối cùng của hắn, cô sẽ làm bạn với hắn đi! Vào buổi tối, Lăng Vu Đề tới phòng bếp nhỏ của Thanh Cư để chuẩn bị bữa tối cho Đoan Mộc Thanh Duyệt, cô còn đặc biệt làm canh ngân nhĩ táo đỏ nhằm nhuận phổi khỏi ho, sau đó cùng Đoan Mộc Thanh Duyệt dùng bữa tối. "Giờ không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi sớm một chút đi..." Lời còn chưa nói hết, Đoan Mộc Thanh Duyệt liền đưa tay bưng miệng mình, hắn muốn ho khan nhưng lại mạnh mẽ nhịn xuống. Nhìn hắn nhịn tới mức mặt mày đỏ gay, Lăng Vu Đề vội vã rót nước cho hắn. Uống nước xong xuôi nhưng Đoan Mộc Thanh Duyệt vẫn không nhịn được mà ho khù khụ. "Tối nay trời rất lạnh, ta sẽ ở lại nơi này." Lăng Vu Đề vừa cởi áo ngoài, vừa chậm rãi nói vậy. Đoan Mộc Thanh Duyệt muốn cho cô đi rồi lại không nỡ, nên ém ý định để cô rời đi lại. Vừa lên giường, Lăng Vu Đề liền tự giác rúc vào trong lồng ngực của Đoan Mộc Thanh Duyệt, dùng nhiệt độ của cơ thể mình làm thân thể lạnh lẽo của hắn trở nên ấm áp đi đôi chút. Chuyện đến nước này, kỳ thực Lăng Vu Đề đã không còn nghĩ đến chuyện đi xoát độ hảo cảm của Đoan Mộc Thanh Duyệt nữa. Mà cô nghĩ, làm sao để sinh mệnh của hắn không còn tiếc nuối nào nữa! Trong căn phòng tối om, hơi thở của hai người đan xen vào nhau, an ổn, ấm áp... Đoan Mộc Thanh Duyệt đặt tay ở giữa lưng Lăng Vu Đề, nhịp tim đập của cô đặc biệt vững vàng, khiến hắn cảm thấy an tâm. "Tiểu Nhã, nếu ta chết, ngươi..." "Nếu ngươi chết rồi, A Duyệt, ta sẽ đi cùng ngươi!" Lăng Vu Đề trực tiếp ngắt lời Đoan Mộc Thanh Duyệt. Đối tượng công lược chết rồi, cô còn ở lại thế giới này làm cái gì?! Đoan Mộc Thanh Duyệt sửng sốt, hắn hoàn toàn không nghĩ rằng Lăng Vu Đề sẽ nói như vậy. Dù cho cô có lừa hắn, hắn cũng thấy cảm động! Cảm giác được độ hảo cảm lên đến chín mươi điểm, Lăng Vu Đề không có bất kỳ tâm tình nào cả. Đoan Mộc Thanh Duyệt cong khóe môi, lộ ra một nụ cười không ai thấy trong đêm đen: "Đứa ngốc, ta nói nếu ta chết rồi, ngươi phải cố gắng sống sót, sống thay phần ta nữa. Khụ khụ..." Không biết tại sao, viền mắt của Lăng Vu Đề đột nhiên liền ướt át: "Ta không muốn, muốn sống thì chính ngươi tự sống! Làm gì có chuyện muốn ta sống thay ngươi!" "Tiểu Nhã ngoan..." Lăng Vu Đề đột nhiên ôm chặt lấy Đoan Mộc Thanh Duyệt, sau đó tiếng khóc nức nở của cô vang lên: "Ta nói thật đấy, nếu ngươi chết rồi, ta sẽ lập tức uống thuốc độc tự sát đi cùng ngươi! Thế nên ta có thể sống thật tốt thì ngươi cũng phải sống cho tốt!" Đoan Mộc Thanh Duyệt không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nào có cái lý rằng hắn muốn sống thì có thể sống! Những năm nay, hắn cố gắng uống thuốc như vậy, không phải vì muốn sống hay sao! Trước đây hắn muốn sống, là vì có thể báo thù cho Tiểu Nhã! Còn hiện tại, là vì người trong ngực hắn! Đúng, chính là vì cô! Hắn muốn ở bên cô, mãi như thế này! Ngay vừa nãy, hắn đột nhiên đã nghĩ rõ ràng, hắn sẽ quan tâm đến người này đến như vậy, có thể là bởi vì, chân tâm mà thế nhân hay nói? Chỉ là... Đêm đông luôn vô cùng yên tĩnh, trong phòng không có tiếng hai người nói chuyện, chỉ là thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng ho khan bị dằn xuống —— Ngày kế tiếp, Lăng Vu Đề ngủ dậy rất muộn. Đoan Mộc Thanh Duyệt đã dậy rồi. Cô trở mình thì đã nhìn thấy Vũ Trúc bưng chậu rửa mặt đẩy cửa vào phòng. Vũ Trúc mỉm cười với Lăng Vu Đề: "Cô nương tỉnh rồi?" "Ừ ~ A Duyệt đâu?" Lăng Vu Đề vươn mình, xoa xoa mặt, còn buồn ngủ hỏi. "Chủ nhân ở thư phòng đấy ạ." Vũ Trúc đặt chậu rửa mặt lên trên giá. Lăng Vu Đề gật đầu, sau đó vén chăn xuống giường đi rửa mặt. "Ta thấy cô nương đã cùng chủ nhân như vậy, chủ nhân cũng nên cho cô nương một cái danh phận!" Vũ Trúc lải nhải ở phía sau Lăng Vu Đề. Động tác rửa mặt của Lăng Vu Đề hơi dừng một chút, danh phận?! Có thể ăn sao?! Thêm ba năm nữa, nếu như xảy ra điều gì bất ngờ thì ba năm cũng chẳng có, Đoan Mộc Thanh Duyệt cũng chết rồi! Vậy thì cô muốn cái danh phận kia để làm gì? Một năm qua, bởi vì Lăng Vu Đề thường xuyên ngủ lại Thanh Cư, thế nên tất cả mọi người trong phủ Tả tướng đều cho rằng Lăng Vu Đề đã là người của Đoan Mộc Thanh Duyệt, là nữ chủ nhân tương lai của phủ Tả tướng! Nhưng đã đợi hơn một năm, Đoan Mộc Thanh Duyệt lại không cho Lăng Vu Đề bất kỳ danh phận nào, ở lại nơi này không minh bạch. Mọi người thấy, Lăng Vu Đề bất luận là gia thế hay là vẻ ngoài, đều không xứng với Đoan Mộc Thanh Duyệt. Thế nhưng Đoan Mộc Thanh Duyệt đồng ý thân cận với nàng ấy mà! Thế nên những tiền đề vừa nêu trên đã không còn là vấn đề nữa! Chỉ cần Đoan Mộc Thanh Duyệt yêu thích, bọn họ cũng yêu thích! Đoan Mộc Thanh Duyệt đứng ở ngoài cửa ngẩn người, danh phận?! Trước đây hắn không ngờ tới việc muốn lấy Lăng Vu Đề, hoặc là, nạp cô làm thiếp? Việc cùng giường với cô, chỉ có điều đơn giản chính là vì sưởi ấm. Sức khỏe hắn yếu ớt quá, ngay cả dương khí mà nam tử tráng niên nên có thì hắn cũng không có. Chớ nói chi là chạm Lăng Vu Đề! Nghĩ đến tới lời nói của Lăng Vu Đề vào ngày hôm qua, vậy mà vào đúng lúc này thì Đoan Mộc Thanh Duyệt nghĩ đến việc cho cô một danh phận. Để cho cô có thể mang họ của hắn, cùng hắn hợp táng! Cái ý niệm này vừa lóe lên, làm sao cũng không có cách nào ngừng lại được! Sau đó, khi Đoan Mộc Thanh Duyệt nhàn rỗi, sẽ không ngừng nghĩ ngợi, có muốn theo ý nghĩ trong lòng hắn, cho Lăng Vu Đề một danh phận? Lăng Vu Đề cũng không biết Đoan Mộc Thanh Duyệt xoắn xuýt thế này, kể từ khi biết việc Lăng Mộ Lam bị hủy dung, Lăng Vu Đề liền nhờ Đoan Mộc Thanh Duyệt nói cho cô tình huống của Lăng Mộ Lam. Đoan Mộc Thanh Duyệt liền sai khiến một người đi giám thị Lăng Mộ Lam cho Lăng Vu Đề, sau đó trở về bẩm báo cho Lăng Vu Đề. Một tháng thoáng qua, năm mới đến! Lăng Mộ Lam, cũng bị phong thành Hiền phi - một trong bốn phi từ nửa tháng trước. Tuy rằng Lăng Vu Đề không có đi gặp Lăng Mộ Lam, thế nhưng Lăng Vu Đề biết rằng gương mặt của Lăng Mộ Lam đã được dùng thuốc mỡ mà Đoan Mộc Thanh Duyệt tặng cho Hoàng Đế. Bởi vì không có tác dụng của thực nhan tán, thế nên vết tích trên mặt Lăng Mộ Lam nhanh chóng bị loại bỏ, khôi phục gương mặt xinh đẹp như hoa vốn có! Hôm nay phải tiến cung đi tham gia cung yến, Đoan Mộc Thanh Duyệt nói muốn dẫn cô cùng tiến cung. Thực ra Lăng Vu Đề không muốn đi, đi thì chắc chắn sẽ đụng phải Lăng Mộ Lam. Aya: Hôm nay Aya lạc đường TvT... Đi bảo tàng cũng lạc đường được. Mẹ mình phá của quá, từ hồi nhỏ tới giờ... Hồi mẹ mình đi học, không mở được nắp cái bút máy mà bỏ vô nồi cơm hấp lên, cuối cùng nó cong vòng... Bút máy hồi đó mắc lắm đấy (mẹ mình sinh năm 55 thì lúc đi học chắc hơn năm 60 đi) Vừa nãy, cái giá để chén nhà mình, ngăn cuối nó không thoát nước được nên thấy khá dơ. Thế là mẹ mình nung nóng con dao lên rồi đâm qua... Chời ơi thấy tội giá để chén quá T^T # Có mama phá của thế này thì mình phải làm sao? Online chờ, rất gấp >.< # # Phá của có thể di truyền không >.<? # # Chắc là có T^T... #
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]