Edit: Mia
Cô âm thầm bĩu môi, sau đó tỉnh rụi đặt cái ly lên trên bàn nhỏ.
"Đúng vậy, vẫn luôn muốn gặp mặt cảm tạ ân nhân ngày đó đã cứu Vu Đề! Chỉ là không nghĩ tới, người cứu Vu Đề, thế nhưng là Tả tướng ngài!"
Đoan Mộc Thanh Duyệt kéo kéo khóe môi: "Chỉ là trả lại một ân tình của mẫu thân ngươi vào mười năm trước thôi, nếu ngươi phải về phủ Hữu tướng, ta liền sai người đưa ngươi trở về. Nếu không muốn trở về, tả tướng phủ cũng không đến nỗi không nuôi nổi một miệng ăn, chỉ cần ngươi an phận thủ thường."
An phận thủ thường, đây mới là điều Đoan Mộc Thanh Duyệt muốn nói!
Có lẽ, hắn biết tính cách của nguyên thân là dạng người không biết an phận thủ thường đi!
Lăng Vu Đề gật đầu: "Đa tạ Tả tướng thu nhận giúp đỡ! Tả tướng xin cứ yên tâm, trải qua một hồi giáo huấn này, Vu Đề đã nhìn thấu rất nhiều."
Cô cũng không thể để Đoan Mộc Thanh Duyệt nhìn ra cô có tâm tư gì với hắn đâu đấy!
Bằng không bị đuổi đi thì làm sao?!
Cho nên, hiện tại cô nhất định phải "an phận thủ thường"!
Lăng Vu Đề vừa nói xong thì đã cảm ứng được Đoan Mộc Thanh Duyệt cho cô thêm năm điểm hảo cảm.
Đúng vậy, chỉ năm điểm!
Khụ ~ được rồi, có còn hơn không!
"Nếu không có việc gì, ngươi về viện của mình đi."
"Vâng."
Trước khi đi, Lăng Vu Đề lại hành lễ với Đoan Mộc Thanh Duyệt, sau đó mới rời đi.
Ra lầu các thì Vũ Trúc lập tức lên đón."Cô nương."
Lăng Vu Đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nam-phu/1036251/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.