Chương trước
Chương sau
Edit: Aya Shinta
Lăng Vu Đề không dám tin tưởng trợn mắt lên nhìn Lăng Kiêu Hàn lộ ra răng nanh sắc nhọn, dưới viền mắt phủ kín bởi mạch máu màu đen.
Lúc này thì ánh mắt Lăng Kiêu Hàn nhìn cô tràn ngập sát ý, như đang nhìn một con mồi vậy.
Vampire không cần hô hấp, vì vậy Lăng Kiêu Hàn có bóp lấy cổ của cô thì cũng không ảnh hưởng tới cô bao nhiêu.
Chỉ là, nhưng lại có chất lỏng đang không ngừng nhỏ "tí tách" xuống sàn nhà.
Lăng Vu Đề hơi cụp mắt nhìn xuống, bàn tay còn lại của Lăng Kiêu Hàn đang lấy hình dạng vuốt nhọn, cắm năm ngón tay thật dài vào trong trái tim của cô.
Tuy vẫn chưa có chạm đến trái tim, nhưng móng tay Lăng Kiêu Hàn đâm vào bên trong da thịt của cô mà không có rút ra, thì dĩ nhiên vết thương của cô không có cách nào tự động khép lại được!
Lăng Vu Đề thống khổ cau mày, bởi vì đau đớn, dưới hốc mắt của cô cũng xuất hiện mạch máu màu đỏ tựa rễ cây, răng nanh lộ ra.
Cô không có tránh thoát sự kiềm chế của Lăng Kiêu Hàn, chỉ là nhìn hắn: "Vì..." Vì sao?!
"Cô là ai?!" Lăng Kiêu Hàn âm trầm nói, dường như nếu cô không nói thật thì hắn sẽ lập tức móc tim của cô ra!
Lăng Vu Đề kéo kéo khóe môi: "Ta, là Lăng Vu Đề!"
"Không! Cô không phải!" Lăng Kiêu Hàn dị thường xác định mà nói vậy.
"A... Khụ..." Lăng Vu Đề ho ra một ngụm máu: "Không phải người có dị năng đọc tâm sao? Lẽ nào, người không đọc được tâm ta sao?"
Ánh mắt của Lăng Kiêu Hàn lại sâu hơn: "Ta đã đọc, thế nhưng, cái gì cũng không có! Vì vậy, cô nhất định không phải Lăng Vu Đề!"
Lăng Vu Đề ngẩn người, hệ thống đã chặn dị năng đọc tâm của Lăng Kiêu Hàn lại rồi, vậy mà vẫn làm Lăng Kiêu Hàn hoài nghi!
Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ!?
"Không, ta là Lăng Vu Đề!" Chỉ không phải Lăng Vu Đề, dưỡng nữ của người mà thôi!
Khóe miệng Lăng Kiêu Hàn nhếch lên trên, lộ ra một nụ cười của ác ma, bàn tay đang cắm trong ngực Lăng Vu Đề hơi dùng sức, năm ngón tay đã đi vào nửa đoạn.
"Ách --" Lăng Vu Đề thống khổ rên rỉ một tiếng: "Kiêu Hàn... Người thật sự... Phải đối với ta như vậy sao?!"
"Ha --" Lăng Kiêu Hàn cười lạnh một tiếng: "Kiêu Hàn? Gọi thân thiết thật đấy! Nói, cô có phải là ẩn tộc hay không?!"
Ẩn tộc, đó là kẻ thù chung của người sói, vampire cùng con người.
Trong tộc bọn họ có người sói, vampire, có cả nhân loại, đời sau giữa người sói và nhân loại, giữa vampire và nhân loại, và giữa vampire cùng người sói.
Bọn họ, ở biên giới, lập lời thề muốn hủy diệt tam tộc!
Chỉ là, những năm này bọn họ ít khi xuất hiện, tất cả mọi người biết, cũng chỉ có bọn họ tự xưng là ẩn tộc.
Vì thế nên Lăng Kiêu Hàn mới hỏi Lăng Vu Đề có phải là ẩn tộc hay không!
Lăng Vu Đề cảm thấy móng tay Lăng Kiêu Hàn đã chạm tới trái tim của cô, chỉ cần hắn hơi dùng sức, sẽ đâm thủng tim cô mất!
"Ta không phải!"
Đáng tiếc, Lăng Kiêu Hàn đã nhận định Lăng Vu Đề là ẩn tộc.
Nên --
Nhìn ra sát ý dưới đáy mắt Lăng Kiêu Hàn, Lăng Vu Đề cắn răng một cái, tránh thoát khỏi kìm cặp của Lăng Kiêu Hàn, sau đó lắc mình nhanh chân chạy đi.
Lăng Vu Đề không biết nên đi nơi nào, hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi trang viên Lăng gia, chỉ muốn giữ được tính mạng!
Cô vẫn chưa thể chết! Không thể chết được!
Hiện tại độ hảo cảm mới bảy mươi lăm điểm, nếu như cô chết rồi, nhất định nhiệm vụ sẽ thất bại!
Nên, cô tuyệt đối không thể chết được!
Sau khi Lăng Vu Đề thoát đi thì Lăng Kiêu liền đứng tại chỗ không có động đậy.
Nhìn vệt máu trải dài trên nền đất, trong đầu Lăng Kiêu Hàn có chút hỗn loạn.
Kỳ thực hắn đã sớm hoài nghi Lăng Vu Đề, một vampire, cho dù thay đổi thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không thay đổi đến mức ngoại trừ hình dạng thì toàn bộ tính cách lại không thể tìm thấy được nửa điểm như lúc trước!
Chỉ là, hắn không ghét Lăng Vu Đề như vậy.
Thậm chí hắn nghĩ, hắn không quản Lăng Vu Đề thật sự đi nơi nào, chỉ cần Lăng Vu Đề này, mãi ở bên cạnh hắn.
Vậy hắn, liền cẩn thận đối tốt với cô!
Hẵn vẫn ngầm lưu ý đến Lăng Vu Đề, lo lắng cô tiếp cận hắn kỳ thực là có âm mưu gì đó!
Nhưng hắn không nhìn thấy bất cứ âm mưu gì!
Nên Lăng Kiêu Hàn an ủi mình, có thể Lăng Vu Đề này, chỉ là đơn thuần muốn tìm một nơi sông yên ổn.
Nếu như không phải ngày hôm nay, hắn theo Lăng Vu Đề tới sân bay, nhìn thấy cô cùng Dã Cuồng ôm nhau...
Hiện tại Lăng Kiêu Hàn cho rằng, Lăng Vu Đề tuyệt đối là ẩn tộc, ngoại trừ ẩn tộc thì không có ai sẽ "thân mật" với người sói như vậy!
Nói không chừng thì Dã gia kia, chính là do ẩn tộc sắp trong tộc người sói.
Lăng Kiêu Hàn rất khó chịu, hắn tốt với Lăng Vu Đề như vậy, thế mà Lăng Vu Đề vẫn "phản bội" hắn, "tính toán" hắn!
Do vậy nên Lăng Kiêu Hàn mới có cái loại sát khí nồng nặc đối với Lăng Vu Đề!
Nếu như vừa nãy không phải Lăng Vu Đề chạy nhanh, có lẽ Lăng Kiêu Hàn sẽ thật sự móc tim của cô ra, bóp nát!
Sau khi Lăng Vu Đề chạy khỏi trang viên Lăng gia, trong lúc nhất thời thì cũng không biết đi nơi nào.
Cô vội vã chạy ở trên đường, bởi vì tốc độ cực nhanh nên người bình thường không thấy rõ bóng người của cô.
Chỉ có thể ở cô chỗ đã đi qua, nhìn thấy vết máu đen kéo lê thê trên đất.
Lăng Vu Đề cũng không biết mình đã chạy bao lâu, cô vẫn luôn chạy về nơi vắng bóng người.
Mãi đến tận khi cô thực sự chạy không nổi nữa, ngã vào ngoài viện của một nông gia.
Đến khi Lăng Vu Đề tỉnh lại thì cô mới phát hiện, mình đang nằm ở trên một cái giường.
Một cô bé rụt rè nằm nhoài bên giường nhìn cô, nhìn thấy Lăng Vu Đề tỉnh lại, bé gái thịch thịch thịch chạy ra khỏi căn phòng.
Một lát sau, bé gái dẫn một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi đi vào.
Lăng Vu Đề lưu ý đến, nữ nhân là con người, mà bé gái, hình như là vampire.
"Cô tỉnh rồi, thấy cô té xỉu ở phía bên ngoài viện, liền đưa cô vào. Con gái của tôi là vampire, bình thường trong nhà đều sẽ có dự trữ chút máu, cô uống một chút để khôi phục thể lực đi!"
Người phụ nữ mang theo ý cười ôn hòa, ánh mắt nhìn Lăng Vu Đề mang theo thân thiện.
Nói xong, cô ấy liền bưng cái chén đựng máu tươi trong tay qua cho Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề chống thân thể ngồi dậy, vết thương trên ngực đã khép lại, chỉ là bên trong còn rất đau.
Tiếp nhận cái chén, Lăng Vu Đề nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn.
Máu này là máu tươi bình thường, mùi vị so với máu tươi cực phẩm thì thật sự chênh lệch siêu cấp nhiều!
Chỉ là vào lúc này thì đâu tới lượt cô xoi mói!
Sau khi uống một chén máu tươi thì Lăng Vu Đề mới khôi phục một chút thể lực.
Thoáng thở phào nhẹ nhõm, Lăng Vu Đề nhìn nữ nhân: "Xin hỏi, nơi này cách Đại học Thánh Phệ bao xa?"
Cô không dám hỏi nơi này cách trang viên Lăng gia bao xa, Đại học Thánh Phệ không cách trang viên Lăng gia quá xa, cô có thể tính toán khoảng cách.
Nữ nhân cũng không có suy nghĩ nhiều: "Nơi này cách Đại học Thánh Phệ tầm ba giờ đi xe."
Ba tiếng đi xe?
Như vậy cách trang viên Lăng gia hơn hai giờ đi xe à?
Như vậy tính ra vẫn còn có chút khoảng cách!
"Cô là học sinh của Đại học Thánh Phệ sao? Cần tôi gọi điện thoại giúp cô thông báo trường học tới đón cô không?" Nữ nhân có lòng tốt hỏi.
Aya: Cao trào nào, bão nổi nào ~~~ ta chấp hết!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.