Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mia
"Thật là Tiểu Lãnh làm hả?"
Lãnh Vô gật đầu, khóe miệng hơi hơi giương lên."Tiểu Lãnh thật lợi hại nha! Nhưng Tiểu Lãnh học làm bánh gạo nếp dày khi nào thế?" Lăng Vu Đề tò mò nhìn Lãnh Vô.
"Chính là, mấy ngày hôm trước lúc Tiểu Vu còn ở trên giường chưa xuống được."
Bởi vì biết Lăng Vu Đề không có đi lung tung được, cho nên hắn mới có thể rời khỏi Lăng Vu Đề, đi học làm điểm tâm.
Lăng Vu Đề bừng tỉnh gật gật đầu: "Hoá ra là như thế này à! Xem ra Tiểu Lãnh rất có thiên phú làm điểm tâm! Học mấy ngày, thì có thể so với đầu bếp trong Vân Tuệ lâu rồi!"
Lăng Vu Đề nói, làm ý cười của Lãnh Vô thêm sâu, hắn giương mắt nhìn Lăng Vu Đề: "Về sau ta sẽ học càng nhiều, mỗi ngày đều làm cho Tiểu Vu ăn!"
Lăng Vu Đề ngẩn người, đột nhiên cô nghĩ tới một biện pháp, tuy rằng không biết có thể được không......
Đầu tiên thì cô hưng phấn gật đầu, sau đó lại có chút mất mát cúi đầu.
"Làm sao vậy?" Lãnh Vô nghi hoặc nhìn Lăng Vu Đề, không biết vì sao nàng ấy lại đột nhiên không vui!
Lăng Vu Đề lắc đầu: "Chỉ là nghĩ đến khi Tiểu Lãnh thành thân, cũng chỉ biết làm đồ ăn ngon cho thê tử ăn, thì có chút khổ sở."
Thê tử, của mình sao?
Lãnh Vô xoa xoa đầu, hắn biết thê tử nghĩa là cái gì.
Nếu hắn thành thân, thê tử của hắn sẽ cùng hắn bên nhau cả đời, sẽ vì hắn sinh con đẻ cái.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc thành thân!
"Ta không thành thân!"
Như vậy sẽ không cần làm cho thê tử ăn!
Lăng Vu Đề lắc đầu: "Không được, nam tử bình thường thì tuổi này đều đã thành thân, Tiểu Lãnh cũng nên thành thân!"
Thế nhưng, hắn không muốn thành thân cùng người khác nha!
Lãnh Vô gắt gao nhăn mày lại, vẻ mặt buồn rầu.
"Tiểu Lãnh, ngươi muốn sống cùng ai cả đời?"
Lăng Vu Đề lại thử hỏi lần nữa.
Lần này Lãnh Vô cũng không có suy nghĩ, Lăng Vu Đề vừa hỏi xong, hắn lập tức liền lắc đầu: "Không có!"
Lăng Vu Đề trong nháy mắt thì mất mát, sau đó nhìn Lãnh Vô cười cười: "Không sao cả, chờ Tiểu Lãnh có người ái mộ, lại nói cho ta đi!"
Lãnh Vô gật đầu.
Ngày qua ngày, Lãnh Vô bên này thì cô tạm thời không có tiến triển, dù sao cũng không cần gấp gáp.
Hiện tại cốt truyện có chút phát triển, cô muốn nghĩ biện pháp thuyết phục Lăng phụ!
Chỉ là, cô phải thuyết phục Lăng phụ như thế nào?
Nếu đến lúc đó Lăng phụ hỏi cô làm sao biết ông muốn làm phản, cô phải trả lời như thế nào?
Vì tìm được một cơ hội thích hợp, vài buổi tối rồi, Lăng Vu Đề cũng không có ngủ ngon!
Nằm ở trên giường, Lăng Vu Đề quyết định, mặc kệ thế nào, ngày mai cô nhất định phải đi nói!
Nếu không nói, Lăng phụ liền phải đưa cô, Mẫn phu nhân và Lăng Kỳ An đến nơi Thác Bạt Thành!
Cho nên, kỳ thật thời gian có chút gấp gáp!
Nhưng có thể là do quá quan tâm, Lăng Vu Đề nghĩ không ra một cái cớ hợp lý để khuyên Lăng phụ.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Vu Đề nghe nói Lăng phụ hạ triều rồi, cô liền đi thẳng đến thư phòng Lăng phụ.
Nghe Lăng Vu Đề tới gặp mình, Lăng phụ có chút ngoài ý muốn, hiện tại còn sớm, ngày thường, Lăng Vu Đề chính là muốn ngủ tới khi nắng lên ba sào mới dậy!
"Cho nhị tiểu thư tiến vào!"Lăng Vu Đề đứng ở cửa thư phòng, hít một hơi thật sâu, cô muốn bất cứ giá nào cũng phải nói!
Kiềm nén một chút cảm xúc, vừa vào thư phòng, Lăng Vu Đề đỏ mắt nhìn Lăng phụ.
Lăng phụ bị Lăng Vu Đề dọa tới rồi, vội vàng đi đến bên người Lăng Vu Đề ôm lấy bả vai cô: "Nữ nhi ngoan, làm sao vậy? Là ai khi dễ con sao?! Đừng khóc đừng khóc! Nói cho phụ thân, phụ thân thay con đi thu thập hắn!"
Lăng Vu Đề chỉ là lắc đầu, nhìn Lăng phụ không nói lời nào, nước mắt từ khóe mắt cô không ngừng chảy xuống.
Lăng phụ lo lắng, ông luống cuống tay chân lau nước mắt cho Lăng Vu Đề, nói năng lộn xộn dỗ Lăng Vu Đề.
Một hồi lâu, Lăng Vu Đề mới thoáng dừng lại một ít. "Phụ thân, nữ nhi, nữ nhi gặp ác mộng!"
Lăng Vu Đề trả lời, làm Lăng phụ có chút dở khóc dở cười, một cơn ác mộng liền khóc thành như vậy, thật là nữ nhi ngốc của ông!!
"Được rồi, lớn như vậy, còn thích khóc sướt mướt! Nào, nói cho phụ thân nghe một chút, rốt cuộc là cái ác mộng gì, doạ bảo bối nữ nhi của phụ thân thành cái dạng này?"
Lăng phụ nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt Lăng Vu Đề, sau đó ôn hòa hỏi.
Lăng Vu Đề nhăn mũi, sau đó xoay người đi khoá cửa thư phòng lại.
Lại nhìn Lăng phụ lần nữa, ánh mắt của cô trở nên nghiêm túc: "Phụ thân, người nói cho con, có phải người muốn mưu phản hay không?"
Lăng Vu Đề nói rất nhỏ, cơ hồ chỉ có Lăng phụ có thể nghe được.
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Lăng phụ hơi hơi thay đổi, sau đó ông cười cười: "Nha đầu ngốc, là mơ thấy phụ thân mưu phản sao? Yên tâm, phụ thân......"
"Nếu không phải phụ thân mưu phản, vậy vì sao phải ngầm dưỡng ám vệ? Trừ bỏ ám vệ, phụ thân còn có tư binh khác đi?!" Lăng Vu Đề trực tiếp gián đoạn lời phủ nhận của Lăng phụ.
Lăng phụ nhíu mày: "Làm sao mà con biết được?"
Ánh mắt Lăng Vu Đề chứa nước, hốc mắt hơi hơi đỏ lên: "Chính là ác mộng kia của con, tư binh là con suy đoán. Không nghĩ tới, thế nhưng là thật vậy?!"
Lăng phụ có chút kinh ngạc, ông không nghĩ tới Lăng Vu Đề lại mơ thấy ông muốn làm phản.
Con bé nói là ác mộng, đó có phải đại biểu, cảnh trong mơ, đã xảy ra sự tình mà con bé không chịu nổi hay không?
"Đề Nhi......"
"Phụ thân! Buông tay đi! Ngài đã làm Nhiếp chính vương mười năm, đủ rồi! Cái vị trí kia tốt như vậy sao? Làm ngài không tiếc mạng của mình?!"
Lăng Vu Đề kéo tay Lăng phụ, vẻ mặt kích động.
"Đề Nhi, con không hiểu!"
"Con không hiểu! Con cũng không muốn hiểu! Phụ thân, nữ nhi không cầu gì khác, chỉ hy vọng có thể cùng ngài và mẫu thân, đệ đệ hạnh phúc sống an ổn với nhau! Tiền, quyền, con đều không để bụng! Chúng ta có thể tìm một thành trấn yên ổn, hạnh hạnh phúc phúc sinh hoạt! Vậy không phải là rất tốt sao!? Cái vị trí kia không đáng để từ bỏ gia đình, hy sinh tánh mạng đâu!"
Lăng Vu Đề nhìn Lăng phụ, trong mắt mang theo khẩn cầu."Đề Nhi, ở trong mộng, con mơ thấy cái gì?" Lăng phụ hỏi.
"Nhớ lại" cảnh trong mơ, Lăng Vu Đề có vẻ rất khổ sở, không có biện pháp tiếp thu.
Cô đưa tay ấn ngực mình: "Con mơ thấy, con mơ thấy ngài muốn bức vua thoái vị. Ngài đưa con, mẫu thân, còn có đệ đệ đi tới nơi Thác Bạt ca ca, rồi chúng con bị hoàng thượng bắt cóc. Ngài vì cứu chúng con, tước vũ khí đầu hàng. Sau đó, Hoàng Thượng... Hoàng Thượng, chém đầu ngài......"
Vốn dĩ Lăng phụ muốn an ủi Lăng Vu Đề nói mơ đều không đúng, nhưng, Lăng Vu Đề nói, đưa các nàng đi đến chỗ Thác Bạt Thành?
Cái này làm cho Lăng phụ có chút kinh ngạc, cảnh trong mơ, làm sao lại nhắc tới việc ông đưa gia đình đi tới chỗ Thác Bạt Thành?
Aya: Mọi người thấy sao? Mãi mới canh được
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.