Edit: Mia
Lúc biết tỷ tỷ tức giận đòi tuyệt thực thì thực ra Lăng Kỳ An đã muốn tới đòi lại bình lưu ly. Nhưng nó sợ Lăng Vu Đề tực giận sẽ quăng bể bình lưu ly của mình. Nên nó không dám tới tìm. Không thể không nói nó rất sợ tính tình của tỷ tỷ.
Trong trí nhớ, đúng là nguyên thân có trao đổi dạ minh châu với bình lưu ly của Lăng Kỳ An. Sau đó trong lúc tức giận quả thật là có ném bể cái bình lưu ly của Lăng Kỳ An. Lúc đó, Lăng Kỳ An biết được khóc rất lâu, rồi một khoảng thời gian sau cũng không chịu nói chuyện với nguyên thân.
Lăng Vu Đề vốn chỉ giả vờ giả vịt, đương nhiên sẽ không giống như nguyên thân mà ném bể bình lưu ly của Lăng Kỳ An!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Kỳ An đang nhìn mình, hơn nữa gương mặt này có năm phần tương tự với mình, thực sự rất đẹp mắt!
Lăng Vu Đề lấy tay nhéo lên cái mặt bánh bao của Lăng Kỳ An, không trả lời Lăng Kỳ An.
"Ai nha tỷ tỷ của ta! Tỷ mau lấy bình lưu ly cho ta nha! Tỷ... Không phải tỷ làm bể rồi chứ?!"
Lăng Kỳ An hất tay của Lăng Vu Đề ra.
"Sao tỷ không giữ lời như vậy! Không phải đã nói! Ta trả dạ minh châu lại, thì tỷ trả bình lưu ly cho ta sao! Chờ -- "
Nói xong, Lăng Vu Đề đứng dậy đi tới bàn trang điểm, cầm một cái bình lưu ly màu đỏ ở trên bàn trang điểm.
Nhìn thấy bình lưu ly của mình "may mắn còn tồn tại",
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nam-phu/1036156/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.