Edit: Xanh Lá 
Bác sĩ thú y nào đó lại lần nữa bị người ta xách lên từ trong ổ chăn. Đợi đến khi nhìn thấy đối phương là người nào, tức khắc anh ta có một loại tâm tình như bị chó cắn. 
Rốt cuộc đời trước anh ta đã tạo nghiệt gì nha, ba lần bốn lượt bị mèo trắng nhỏ này hành hạ. 
Nhìn đến chủ nhân của mèo trắng nhỏ, nói thật ra, anh ta cũng cực kỳ bội phục, người cũng đã ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, thế mà còn nhớ thương đến thú cưng của mình nữa. Tuy nói đối phương ra lệnh mình kiểm tra thân thể cho mèo trắng nhỏ ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU khiến anh ta cực kỳ cạn lời, chẳng qua nhìn hắn (Mặc Diệc) đã bệnh đến mức này, anh ta vẫn phải cố mà đáp ứng. 
“Vị tiên sinh này, thú cưng của ngài không có vấn đề gì cả.” 
“Vậy vì sao lại hôn mê?” 
“Nếu ngài nhất định muốn tôi phải nói ra vấn đề, vậy tôi chỉ có thể nói do mệt nhọc quá độ nên hôn mê.” 
Thực ra Mặc Diệc biết, gọi bác sĩ thú y đến đây căn bản cũng không tìm ra đáp án được, chỉ là nhìn Đường Đường hôn mê, nếu hắn không làm gì sẽ cảm thấy cả người không thoải mái. Sau khi liên tục hỏi han, xác định thân thể cô không có gì quá đáng ngại, lúc này hắn mới để bác sĩ thú y rời đi. 
Linh khí của Đường Khanh bị hao tổn, chẳng qua lần này lại khác với lần trước, rốt cuộc trong thời gian này cô cũng không hề lười biếng, nên lần này cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nam-chu-hac-hoa/1105059/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.